Kính Thành đợi mấy giây, thấy Hinh Dĩnh không hề có ý định rời đi, đành nói: “Em đi thay đồ trước đi.” Cô lúc này vẫn chưa thay quần áo lúc ra ngoài về.
Hinh Dĩnh lại “uhm” một tiếng, gương mặt hơi hồng lên, quay người rời đi.
Nhìn Hinh Dĩnh bước vào trong phòng ngủ rồi. Kính Thành mới vội vã cởi cúc quần, kéo cậu nhỏ ra, giải quyết vào cái nồi kia.
Đây là lần duy nhất trong suốt bảy tám tiếng đồng hồ vừa qua. GIờ đúng là gấp đến không thể nín nhịn được nữa.
Khi được giải phóng phía dưới kia, toàn thân Kính Thành run rẩy, cảm thấy rất rõ ràng cảm giác thoải mái và nhẹ nhõm. Anh nhắm mắt lại hưởng thụ.
Hinh Dĩnh sau khi bước vào phòng ngủ, đứng trước giường đúng hai giây. Đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Cô mặc kệ quần áo cũng không thay, quay người bước quay lại phòng khách.
Sau đó, thì chứng kiến hết một màn vừa rồi.
Kính Thành ngồi trên ghế, tay trái cầm cái nồi nhỏ, tay phải cầm cậu bé, đang giải quyết vào trong cái nồi kia.
Cậu bé màu hồng nhạt, bị anh nắm ở trong tay, chỉ để lộ ra cái đầu tròn tròn xinh xắn dễ thương.
Còn Kính Thành giờ đang nhắm chặt hai mắt, đôi lông mi dài khẽ run run, bờ môi mỏng đẹp đẽ hơi hơi nhếch lên, trên gương mặt đẹp đẽ kia rõ ràng là cảm giác mãn nguyện.
Hinh Dĩnh rõ ràng ngắm đến ngây ngốc người.
Cô nào đã được chiêm ngưỡng qua mỹ nam đi giải quyết vấn đề bao giờ.
Trên đời này có mấy người con gái được chứng kiến chứ.
Hinh Dĩnh một chút cũng không hề thấy cảnh này thô tục. Ngược lại, cô cảm thấy đẹp đẽ đến động lòng.
Kính Thành giải quyết xong, theo thói quen lắc lắc một chút cậu bé.
Đôi mắt Hinh Dĩnh không khỏi trợn tròn cả lên. Trong lòng thầm nghĩ, làm thế để làm gì chứ?
Kính Thành thở một hơi dài khoan khái, sau đó mở mắt ra.
Đột nhiên anh nhìn thấy Hinh Dĩnh đang đứng cách đó mấy mét, nhìn thẳng vào anh.
Không, phải là nhìn thẳng vào phía dưới kia của anh.
Mà anh, một tay cần cậu nhỏ, tay kia cầm cái nồi.
Kính Thành hoảng tới mức nhảy dựng lên.
Sau đó thì nghe thấy “keng” một tiếng, cái nồi kia đã rơi xuống đất.
Nước tiểu bị văng tung tóe ra ngoài, có một chút còn rơi trên ống quần anh.
Gương mặt Kính Thành đỏ tới mức không thể đỏ hơn được nữa, phản ứng có điều kiện dùng tay che lấy cậu nhỏ. Giờ, anh chỉ hận không có một cái hố mà chui xuống cho rồi. Hoặc nhanh hơn, là chết luôn đi cho rồi.
Bên tai lại nghe thấy tiếng cười ha ha của Hinh Dĩnh. Cô vừa cười vừa nói: “Anh căng thẳng cái gì? Nào có phải em chưa từng nhìn thấy đâu?”
Kính Thành thực chỉ muốn thổ huyết. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Em nhìn thấy con trai đi giải quyết rồi hay sao?”
Hinh Dĩnh lúc này gương mặt mới hơi hồng lên, nói: “Anh muốn chết à? Em nói là em đã nhìn thấy cậu nhỏ của anh rồi còn gì.”
Sau đó lại cố ý thêm vào một cậu: “Giờ thì có thể nói là đã nhìn thấy đàn ông giải quyết nỗi buồn rồi.”
Kính Thành thực đúng là chịu cô luôn.
Có điều, cũng phải cảm ơn trời đất, việc cô cười ha ha hi hi như thế này, khiến anh không đến nỗi quá sức ngượng ngùng.
Đương nhiên, việc này đâu phải lỗi của anh.
Hinh Dĩnh nghếch mặt lên hỏi: “Giờ có phải em đã biến thành rất vô lại hay không?”
Thực ra thì, bản thân Hinh Dĩnh cũng thấy kỳ lạ. Người mới chỉ hơn một tuần trước còn chưa từng nhìn thấy thân thể đàn ông là cô, một người bảo thủ tới mức còn hơn cả phụ nữ thủ tiết, giờ đột nhiên lại trở nên táo bạo như thế này.
Có lẽ là bởi vì cô đã cùng Kính Thành có quan hệ da thịt, lại vô cùng yêu thích. Cũng vì yêu thương sâu đậm, nên mới thấy càng gần gũi hơn. Cô dù chỉ một chút cũng không hề cảm thấy cần giấu giếm gì giữa hai người họ cả.
Hơn nữa, tất cả những thứ của Kính Thành cô đều yêu vô cùng, đặc biệt là cơ thể anh, cảm thấy cơ thể anh thực đẹp đẽ khôn tưởng.
Đồng thời, đối với mọi điều về anh cô đều thấy tò mò.
Vì vậy nên, cô mới to gan đứng nhìn như thế. Nhìn xong, chỉ cảm thấy thực đáng yêu, chứ không có ý gì khác.
Kính Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ bé em đã rất vô lại rồi.”
“Gì!” Hinh Dĩnh lập tức muốn lớn tiếng phản đối.
Ngẫm lại, ngẫm lại … Ừm… Hình như đúng thế thật, cô hình như từ nhỏ đã rất vô lại rồi. Đầu tiên là mặt dày theo đuổi muốn gả cho anh, sau đó lại tìm đủ mọi cách để tiếp xúc với anh …
Hinh Dĩnh nghiêng đầu thở dài một hơi: “Tại sao lại đi yêu thanh mai trúc mã làm gì chứ? Chẳng có chút bí mật nào cả!”
Kính Thành không nhịn nổi bật cười ha ha ầm lên.
Hinh Dĩnh bắt đầu thu dọn bãi chiến trường của anh.
Kính Thành ngồi nhìn cô, trong lòng trào dâng lên tình yêu vô tận.
Hinh Dĩnh thu dọn sạch xong, lại bước qua.
Kính Thành tóm lấy cô, nói: “Anh làm sao có thể không có em chứ? ”
Hinh Dĩnh cười ha ha, nói: “Anh đang lấy trộm câu nói của em đấy.”
Bụng Kính Thành đột nhiên kêu rọt rọt một cái.
Hinh Dĩnh hỏi: “Buổi tối anh đã ăn gì chưa?”
Kính Thành không trả lời được.
Hinh Dĩnh lại hỏi: “Buổi tối anh đã ăn gì chưa?”
Kính Thành chỉ biết lắc lắc đầu.
Hinh Dĩnh mở miệng, định nói gì đó, lại nhìn vẻ mặt hối lỗi của Kính Thành, ngẫm ngẫm việc tối nay anh đã phải chịu đựng sự dày vò, vì vậy lại thôi.
Nghĩ một chút, cô nói: “Anh đi ngâm mình cái đi. Ngâm một chút cho thoải mái chân. Một lát nữa em sẽ mát xa chân cho anh. Giờ em đi nấu chút gì ăn nhé.”
Kính Thành trong lòng chợt căng thẳng, nhìn Hinh Dĩnh. Gương mặt cô nở nụ cười, đang nhìn lại anh.