Chiếc lưỡi của Hinh Dĩnh bắt đầu hoa vòng tròn, nhẹ nhàng liếm láp khắp múi cơ thịt trên đó.
Khoái cảm của Kính Thành càng lúc càng mạnh hơn, tiếng thở cũng càng lúc càng dồn dập hơn.
Hồn vía anh như sớm đã lên mây rồi.
Nơi đang dựng đứng kia của anh càng như cứng hơn.
Lúc này, dục vọng trong Kính Thành đã cao trào tới mức gần như muốn bùng nổ.
Anh không biết, đến khi nào Hinh Dĩnh mới kết thúc sự trừng phạt này.
Chiếc lưỡi của Hinh Dĩnh vẫn đang liếm láp khắp vùng bụng của anh, đôi tay lại vòng ra phía sau lưng anh, nhéo lấy phần mông phía sau.
Kính Thành run rẩy khắp toàn thân, phần lưng còn run lẩy bẩy hơn.
Song do căn bệnh bại liệt nhi kia, mà vùng mông của anh không được đầy đặn, thực tế thì lại tương đối gầy gò. Vì thế, trong lòng Kính Thành chợt cảm thấy căng thẳng.
Có điều thực tế thì trong mắt Hinh Dĩnh, vùng mông của anh lại rắn chắc vô cùng. Rất rõ ràng, rằng ngày ngày anh đều bỏ công sức rèn luyện cơ thể mình, đương nhiên cũng bao gồm cả phần đó nữa.
Nếu đã yêu thương sâu đậm một ai đó, thì thân thể người ta đương nhiên vô cùng đáng yêu.
Hinh Dĩnh cực kỳ thích vùng mông phía sau hơi gầy mà rắn chắc của Kính Thành, cảm thấy nó vô cùng gợi cảm.
Vì thế nên, Kính Thành hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả.
Hinh Dĩnh đầu tiên chỉ dịu dàng âu yếm nơi phía sau kia.
Âu yếm đem tay mình phủ lên đó, vẽ những vòng tròn, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nơi phía sau kia của Kính Thành lại vô cùng mẫn cảm. Anh cảm thấy như toàn thân càng lúc càng thêm khô nóng, miệng lưỡi cũng khô ran hết cả.
Tiếp đó, trên tay Hinh Dĩnh lại dùng thêm chút sức lực, bắt đầu nhéo nhéo phía sau kia.
Dục vọng trong Kính Thành như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt thân người anh, mạch máu cũng như trào ngược lên.
Qua được một lúc, Hinh Dĩnh lại dùng thêm sức để cấu nhéo nơi phía sau đó.
Kính Thành há to miệng để thở những âm thanh nặng nề.
Hinh Dĩnh bắt đầu nhẹ vỗ vỗ phía sau kia.
Trời ơi! Lúc này làm sao mà anh có thể ngăn được hành động này?
Dưới mỗi cái vỗ nơi phía sau kia, khiến phía trước của anh như cảm thấy cũng muốn bắn vọt ra ngoài.
Dù đã cắn chặt răng, nhưng toàn thân anh vẫn run lẩy bẩy.
Cuối cùng anh cũng biết, mình đã không thể chịu đựng được hơn, đã quá lâu rồi.
Không thể đợi lâu hơn nữa.
Anh dùng tay ấn lên vòi nước ở trước mặt.
Hinh Dĩnh lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”
Kính Thành nói: “Anh đau lắm.”
“Chỗ nào?”
“Khắp nơi.”
Bởi khát vọng quá mức mãnh liệt, mới khiến toàn thân anh đau nhức đến vậy.
“Em có thể làm gì không?”
“Không. Em cứ tiếp tục đi.” Anh định cứ thế này mà chết trong tay cô.
Thực ra thì, anh đúng là chết miệng cũng vẫn cứng.
Hinh Dĩnh cuối cùng cũng ngừng việc hôn lên vùng bụng Kính Thành, tay cũng buông khỏi vùng phía sau kia.
Anh hi vọng Hinh Dĩnh mở lòng từ bi, kết thúc sự trừng phạt này, bởi anh giờ vô cùng khao khát được tiến vào trong cô, cảm giác như một phút cũng không thể đợi chờ hơn được nữa.
Sự trừng phạt lớn nhất trên thế gian này có lẽ là muốn mà lại không có được. Thời khắc này, dù chỉ một phút cũng như dài vô tận.
Thế nhưng, Kính Thành vẫn không chịu mở miệng cầu xin.
Còn Hinh Dĩnh lại muốn thử thách giới hạn của anh.
Người đàn ông của cô, là người mạnh mẽ cứng rắn nhất trên đời này. Cô tin rằng, anh nhất định có thể kiên cường tới cùng.
Càng đừng nói tới việc, cô đã dự định để phần hay nhất tới cuối cùng.
Vì thế, Hinh Dĩnh không để ý tới sự dâng trào trong Kính Thành, bắt đầu chuẩn bị âu yếm vùng chân Kính Thành.
Kính Thành là người bị bệnh bại liệt từ nhỏ, nên đôi chân anh biến dạng gầy gò, song lại mẫn cảm hơn người thường rất nhiều.
Họ đã cùng mây mưa vần vũ trên giường, đối với sự mẫn cảm của đôi chân Kính Thành, Hinh Dĩnh cũng đã biết rõ.
Chỉ có điều, cô vẫn chưa có cơ hội được âu yếm vùng chân anh, cho nên, giờ cô đang vô cùng khát khao.
Trong bồn tắm, ngoài chiếc ghế gấp, ở góc tường còn có một chiếc ghế vuông nữa.
Hinh Dĩnh cầm chiếc ghế vuông đó qua, đặt xuống trước mặt Kính Thành, sau đó ngồi lên ghế. Đột nhiên cô cúi người, ôm chiếc chân phải của Kính Thành lên, ôm trong lòng mình.
Kính Thành vô cùng kinh ngạc, bản năng muốn rút về, Hinh Dĩnh lại quyết ôm chặt lấy.
Chân anh vốn dĩ đã yếu ớt vô lực, giờ lại thêm cơn tê dại khắp toàn thân, sao có thể là đối thủ của cô?
Kính Thành bất lực, chỉ có thể để mặc cô.
Anh căng thẳng nhìn Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh cười hi hi với anh, rồi cúi đầu xuống, hôn lên vết lõm trên đầu gối anh.
Nói là hôn, thực ra là liếm.
Do đôi chân gầy gò, khiến đầu gối Kính Thành lại càng to, càng rõ hơn.
Hinh Dĩnh dùng mặt lưỡi liếm lên đầu gối, dùng đầu lưỡi chấm chấm lên vùng lõm xuống trên đó.
Kính Thành chỉ cảm thấy vùng lõm xuống kia ngứa ngáy, cảm giác toàn thân lại thực khó nói thành lời.
Hinh Dĩnh vừa dùng đầu lưỡi liếm lên vết lõm trên đầu gối, vừa dùng đôi tay vuốt ve đôi chân gầy gò của anh.
Do bệnh bại liệt, cũng do phần da trên đó rất ít khi lộ ra ngoài ,nên lớp da chân Kính Thành vô cùng nhẵn nhụi bóng loáng.
Hinh Dĩnh rất thích cái cảm giác được vuốt ve lên vùng bắp chân anh..
Kính Thành càng lúc càng thấy như mình phiêu diêu nơi cực lạc.
Đồng thời, cũng có một thứ rung động nào đó đột nhiên dâng lên.
Anh không cách nào không lần nữa ấn vào vòi nước.
Từ chỗ đầu gối Kính Thành, Hinh Dĩnh ngẩng đầu lên, lùi xuống phía dưới, hôn lên chân anh.
Cắn nhẹ lên bắp chân anh …
Mút lấy mắt cá chân anh …
Liếm lên mu bàn chân anh …
Trên chân người thường vốn đã nhiều dây thần kinh.
Đôi chân Kính Thành lại vô cùng mẫn cảm. Vì thế, ngoài cảm giác tê dại, anh còn cảm thấy được cơn khoái cảm trước giờ chưa từng thấy.
Khiến anh không khỏi than ra thành tiếng.
Hơn nữa, tiếng rên của anh càng lúc càng to, càng lúc càng nhiều.
Ai nói tiếng rên trong lúc làm tình chỉ phụ nữ mới thường xuyên có ?
Giờ, lại tới ngón chân của Kính Thành.
Hinh Dĩnh đem đầu lưỡi mình len vào giữa ngón chân anh, tiếp xúc vào trong đó.
Trời ơi! Cảm giác đó gần như khiến trái tim Kính Thành ngừng đập.
Anh nhịn không nổi gọi lên: “Dĩnh Tử!”
Hinh Dĩnh không ngừng việc đó lại, chỉ “ừm” một tiếng.
Sau đó, cô dứt khoát đem hẳn ngón chân anh ngậm vào trong miệng mình.
Có người nói, người biết hôn lên chân bạn, mới thực sự là người yêu bạn.
Càng đừng nói, đến chuyện hôn lên cái chân vẹo vọ của anh, cái chân mà rất nhiều người không hề muốn nhìn đến.
Kính Thành sớm đã biết, Hinh Dĩnh yêu anh.
Có điều, cô vẫn hết lần này đến lần khác mang tới cho anh sự ngạc nhiên và vui sướng.
Thấy Hinh Dĩnh yêu thương âu yếm cái chân vẹo vọ của mình, còn rất vui sướng ngắm nhìn và thưởng thức nó, khiến trong lòng Kính Thành có một cảm giác mãn nguyện khó tả.
Hinh Dĩnh ngậm lấy ngón chân Kính Thành.
Liếm một lúc … lại cắn một lúc .. lại mút lấy một lúc …
Oh, trời ơi! Kính Thành gần như phát điên.
Anh lại lần nữa gọi tên: “Dĩnh Tử!”
Hinh Dĩnh vẫn đang bận rộn thưởng thức cảm giác hôn chân anh, không thèm để ý đến.
Kính Thành chỉ biết phải lần nữa vặn vòi nước ra.
Hinh Dĩnh làm việc đó với mỗi một ngón chân anh.
Chân phải hay chân trái đều làm y như vậy.
Được một lúc, cô đột nhiên nhớ tới việc Kính Thành mấy lần gọi tên cô, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Kính Thàng cắn chặt răng, chỉ thốt ra mấy chữ: “Rất ổn. Em cứ tiếp tục đi.”
Vì thế, Hinh Dĩnh lại cúi đầu tiếp tục hôn lên ngón chân anh, cho đến tận khi toàn thân anh đã hoàn toàn không còn chút sức lực, còn gấp trăm lần so với sự bất lực mà bệnh bại liệt đã làm đối với chân anh.
Cùng lúc đó, Kính Thành đã hưng phấn tới độ khó tự chủ được hơn.
“Dĩnh Tử!”
“Gì thế?”
“Anh chỉ muốn nói với em, anh đã sắp phát điên rồi.”
“Vậy thì cứ điên đi.”
“Anh muốn chết.”
“Em sẽ không để anh chết đâu.”
“Dĩnh Tử …”
Giọng nói của Kính Thành như đang cầu xin.
“Gì thế?”
“Anh thực sự chỉ muốn chết.”
“Anh sẽ không bỏ em lại được đâu.”
“Em thực sự muốn thấy sao?” Kính Thành có chút ác ý hỏi. Anh như đã nhìn thấy bờ đê sắp vỡ trào.
Hinh Dĩnh biết điều anh ám chỉ, thế nhưng, không chịu bỏ cuộc. Cô nói: “Cửa cuối cùng rồi. Thật đấy.”
Cô bắt đầu vuốt ve lên phần đùi non của Kính Thành.
Chỉ dùng chiếc lưỡi, rất nhẹ nhàng rất dịu dàng.
Phần đùi non bên trên là nơi tập trung rất nhiều đầu dây thần kinh. Chỉ một cái đụng chạm nhẹ, cũng vô cùng kích thích.
Hinh Dĩnh chỉ áp lại gần, nhưng tuyệt đối không chạm vào nơi quan trọng.
Kính Thành run rẩy tới cực điểm. Đôi chân gầy gò càng không ngừng được run rẩy.
Anh cuối cùng cũng tới giới hạn chịu đựng. Uất ức nói với Hinh Dĩnh: “Em còn không lên đây, anh sẽ chết cho em xem.”
Có được không? Hinh Dĩnh nhìn đôi chân gầy gò đang run rẩy kịch liệt của anh.
“Ừm, nhanh lên nào!” Người vốn dĩ phong nhã cũng đã mất hẳn phong độ.
Hinh Dĩnh trèo lên trên.
Hai người họ mặt đối mặt.
Thân mật như thiên y vô phùng ( áo tiên không thấy vết chỉ khâu).
Kính Thành cuối cùng cũng đã được như ý nguyện, được vùi sâu vào trong cô, thật sâu trong đó.
Hinh Dĩnh không hề nói sự trừng phạt đã kết thúc. Thế nhưng, Kính Thành đã không còn để tâm được nhiều chuyện như thế.
Được nơi ấm áp, ẩm ướt và thít chặt của cô bao lấy, hơn nữa, trong tình cảnh này, anh đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Anh vươn tay ôm gọn lấy vòng eo của cô, đồng thời cúi đầu, miệng ngậm lấy nơi mềm mại trước ngực cô.
Hinh Dĩnh hét lên một tiếng. Vô cùng thoải mái ngửa đầu ra phía sau.
Kính Thành tiếp tục vùi sâu đầu vào trước ngực cô, ra sức mút lấy.
Hơi thở Hinh Dĩnh trở nên nặng nề, lại bắt đầu nảy nảy người lên.
Kính Thành cũng thở nặng nề hơn, hưởng thụ cảm giác khoái cảm khi cô nảy người lên như thế.
Hai người họ đã tới giới hạn chịu đựng.
Nảy nảy lên ba lần, kẹp giữ lại một lần …
Khoái cảm đã ở nơi cao đỉnh điểm, rồi lại tiếp tục được đẩy lên cao hơn.
… …
Cuối cùng, Kính Thành hét lên một tiếng lớn, giải phóng được mình. Anh nắm tay Hinh Dĩnh, cùng đưa cô lên đỉnh cực lạc.
Hai người họ ôm chặt lấy thân thể nhau, không ngừng co giật.
Hinh Dĩnh thở dốc bên tai Kính Thành nói: “Kính Thành, em yêu anh.”
Kính Thành ôm chặt lấy cô nói: “Anh cũng yêu em.”
Qua một lúc lâu sau, hai người họ vẫn còn thở dốc.
Hinh Dĩnh không nén được cười nói: “Anh cảm thấy sự trừng phạt này thế nào?”
Thế nào à? Kính Thành vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị kia. Hai chữ “rất được” hoàn toàn không đủ để hình dung cảm giác mà sự trừng phạt này đem tới cho anh.
Thực tế thì, anh không biết phải hình dung thế nào.
Trước đây, anh không hề biết, đến sự tồn tại của thứ khoái cảm khiến con người ta phát điên như thế này. Càng không thể biết, anh lại có thể có được nó.