hơn rất nhiều so với trước đây. Hơn nữa, chân cũng dễ bị mỏi hơn. Chỉ cần đi bộ một chút, là chân đã thấy đau đớn đến không chịu nổi, cũng ngày càng yếu ớt, cần có gì đỡ chân mới bước đi được.
Cậu hỏi bác sĩ: “Đến bao giờ cháu mới có thể hồi phục lại như lúc trước ạ?”
Bác sĩ nói: “Đừng vội. Cứ kiên trì luyện tập, có lẽ chỉ cần một hai năm gì đó thôi.”
Thành Thành lại không thể chờ đợi. Từ lúc rời khỏi Vũ Hán, cậu vẫn luôn viết thư cho Dĩnh Tử. Song cô bé một chữ cũng không thấy hồi âm lại.
Cậu sớm đã tuyệt vọng. Cậu mơ mộng muốn thay đổi gì đó, để cho cô có sự bất ngờ. Nếu cô vẫn còn nhớ, nếu cô vẫn còn để ý tới.
Thực chẳng ngờ, bất ngờ lại trở thành ác mộng, một cơn ác mộng mãi không thể tỉnh dậy trong khoảng thời gian dài. Suốt một năm sau ngày làm phẫu thuật, những cơn đau đớn như bị lăng trì này vẫn không chịu chấm dứt.
Cậu có từng hối hận không? Không hề. Bởi ít nhất cậu cũng đã thử.
Hiện tại, cậu không thể không nghĩ rằng, dù sao Dĩnh Tử đã suốt một năm trời không có tin tức. Cô sớm đã không còn để ý tới, thì còn gì tệ hơn? Thế nhưng, cậu vẫn muốn nhìn cô một lần nữa. Muốn tới phát điên.
Vừa tới đợt nghỉ hè, một mình Thành Thành đã lén quay về Vũ Hán. Trên đường đi, cậu vừa thấy đau lòng, vừa thấy kích động. Bất luận thế nào, thì cũng phải gặp được cô. Sau khi gặp rồi, cậu sẽ có thể hết hy vọng, vĩnh viễn cũng không quay lại nữa.
Chiếc xe tới càng gần học viện Rađa, trái tim Thành Thành đập càng lúc càng nhanh hơn.
Nhưng khi đến học viện Rađa, cả người cậu bỗng trở nên ngây ngốc đi.
Trước mắt đã không còn học viện Rađa nữa, chỉ còn lại một khoảng đất trống trải mà thôi.
Trong đầu Thành Thành hoàn toàn trống rỗng.
Sau khi ngây người một lúc lâu, Thành Thành mới cứng ngắc bước vào trong khoảng đất trống đó. Cậu thử tìm lại nơi đã từng là khu A, khu B và cây ngô đồng. Thế nhưng, tìm đến nửa ngày, cũng không thể tìm thấy. Trên mặt đất bằng phẳng kia hoàn toàn không còn lưu lại chút dấu vết nào.
Cậu hoảng hốt lo sợ, cuối cùng cũng ý thức được rằng không chỉ có cây ngô đồng, mà còn cả tuổi thơ của cậu, cùng tuổi thơ của những người bạn, đều đã mất đi không lấy lại được, vĩnh viễn mất đi.
Thành Thành đứng ở khu đất trống đó, không kìm được bật khóc thật to.
Ngày hôm đó, cậu đã khóc rất lâu, khóc hết nước mắt của sự bi thương và đau đớn suốt cả năm nay, cho tới khi khóc cạn giọt nước mắt cuối cùng.
Đột nhiên cậu phát hiện ra, mấy năm nay, mỗi lần cậu khóc, đều là vì Dĩnh Tử. Mặc dù cậu từ nhỏ đã hiểu, khóc thì có ích gì, vậy mà mỗi lần đều giống như hiện giờ, đối mặt với cảnh tượng thế này, bảo cậu làm sao không khóc cho được?
Chỉ có điều, khóc thì làm được gì? Cậu đã cố gắng hết sức lực của mình. Cậu thực sự không biết, mình còn có thể làm được gì?
Ngày hôm đó trước khi rời khỏi khu đất trống, Thành Thành đã thề với mình rằng: Từ nay về sau, cậu sẽ không vì Dĩnh Tử, không vì tình yêu mà rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Cậu đã làm được. Những năm này, cậu chỉ chuyên tâm học hành và công việc, thực sự chưa từng rơi thêm một giọt nước mắt nào.
Thời gian và lịch sử, khi phải trải qua nó, luôn cảm thấy sao mà dài đến vô tận. Nhưng ngày tháng qua đi, khi quay đầu nhìn lại, lại thấy chỉ gói gọn trong mấy hàng chữ ngắn ngủi.
Còn những đau thương, u buồn, cô đơn, còn cả những ánh mắt coi thường và tiếng cười chế giễu độc ác của người đời, đều không cần nhắc đến nữa.
Sự tương tư đến khắc cốt ghi tâm đối với Dĩnh Tử, lại càng không cần nói tới.
Cậu sớm đã quyết tâm rời bỏ, cậu cũng vẫn luôn cố gắng để buông tay.
Song cậu bất lực nhận ra đã động lòng lâu đến vậy, gốc rễ tình cảm đã cắm quá sâu, không cách nào buông tay được. Đau đớn cũng không giúp cậu buông tay. Chỉ biết đành để mặc nó vậy.