g chiếc lông mi của cô, còn có những chiếc lông tơ trên gương mặt nữa.
Hơi thở của cô bé phả lên gương mặt cậu, khiến cậu như say vào trong đó.
Đôi môi của cô bé màu phấn hồng, căng mịn mềm mại. Đối với cậu mà nói, nơi đó đầy sự quyến rũ. Cậu thực muốn biết, nếu được hôn lên đôi môi đó, liệu sẽ có cảm giác như thế nào?
Cậu cố gắng khống chế hơi thở và nhịp đập trong tim mình. Còn có cả, nơi nào đó trên cơ thể ban nãy có phản ứng bất thường kia nữa.
Trái tim cậu như bị mèo cào phải. Đúng thế, Dĩnh Tử cái con mèo hư này, móng vuốt không chỉ đang cào lên gương mặt cậu, mà còn cào loạn trên trái tim cậu nữa.
Đó đúng là sự hành hạ dễ chịu nhất trên thế gian này.
Thành Thành dịu dàng nhìn ngắm Dĩnh Tử, vẻ mặt cẩn thận của cô bé khiến cậu rất cảm động, vẻ xinh đẹp của dung nhan cô bé càng khiến cậu động lòng hơn.
Cậu thực không ngờ, Dĩnh Tử vẫn luôn nhìn xuống bỗng dưng lại ngẩng mặt lên, đúng vào lúc này mắt chạm mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Có vài thứ trong mắt cậu vào lúc đó đã không kịp thu về.
_____
Dĩnh Tử nhìn vào đôi mắt thâm sâu tuấn mỹ của Thành Thành, dường như có thể nhìn thấu vào tận trong trái tim anh. Đó là cái gì? Ái mộ và khát vọng sao?
Trái tim cô bé không đừng được run rẩy.
Tay cũng thế.
Mà trên tay cô bé vẫn đang cầm con dao cạo kia, lưỡi dao vừa hay vẫn đang dừng phía dưới môi Thành Thành.
Sau đó, Dĩnh Tử liền nhìn thấy, dưới môi Thành Thành xuất hiện một vết màu đỏ dài chừng 2cm, giữa đường màu đỏ đó xuất hiện những hạt li ti màu đỏ của máu, rồi những hạt máu đó lan rộng ra.
Trời ạ! Dĩnh Tử nhất thời hoảng hết cả lên.
Cúi đầu nhìn xuống hai tay, một tay đang cầm dao cạo, một tay dính đầy những sợi râu trên đó.
Cô bé chợt nhớ lại lời bà nội Nguyên Nguyên từng nói. Lần đó, Dĩnh Tử chơi dưới cây ngô đồng, nhìn thấy Nguyên Nguyên bên khu A bị đứt tay, bà cậu ấy lập tức bảo cậu ấy đưa đầu ngón tay vào trong miệng, tiếp đó lại nói với Nguyên Nguyên và những đứa trẻ chơi xung quanh đó rằng, làm như thế máu sẽ được cầm rất nhanh, hơn nữa, nước bọt của chúng ta cũng có thể sát trùng cho vết thương.
Vì thế, Dĩnh Tử chẳng nghĩ lâu hơn, cúi đầu xuống dùng đôi môi hôn lên chỗ những giọt máu kia.
_____
Dĩnh Tử đột nhiên ngước mắt lên, khiến Thành Thành giật mình, đang lúc cậu hoang mang muốn che giấu những cảm xúc trong mắt mình, thì chợt thấy dưới môi đau buốt, sau đó, Dĩnh Tử cúi đầu xuống hôn cậu.
Thành Thành trợn mắt ngây hết cả người.
Cậu lập tức cảm thấy, Dĩnh Tử không chỉ dùng sự ấm áp dịu dàng để hôn lên nơi vừa mới bị đau buốt kia, mà còn không ngừng dùng đầu lưỡi để xoa dịu nơi đó.
Thành Thành chỉ thấy trong đầu ầm một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Đồng thời, huyết mạch toàn thân như bị điểm vào, kích hoạt cảm giác trên toàn thân thể cậu. Bên dưới kia lập tức thấy cứng lên, như một cây thép.
Đôi môi Dĩnh Tử còn ấm áp, mềm mại hơn cả trong tưởng tượng của cậu. Trời ơi, được cô ấy hôn là thứ cảm giác này, một cảm giác phiêu nhiên dục tiên nói không nên lời.
Cậu nghĩ, cậu có thể chết được rồi.
Cuối cùng, Dĩnh Tử cũng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào dưới môi cậu, nhìn mãi một lúc lâu, mới như trút được gánh nặng nói: “Không chảy máu nữa rồi.”
Sau đó mới nhớ ra, liền xin lỗi: “Anh Thành Thành, xin lỗi anh, thực sự xin lỗi, em … là em không cẩn thận … anh có đau không?”
Thành Thành không nói gì.
Bởi vì, cậu không thể nói được nữa, cậu giờ vẫn còn kích động không đừng được.
Cậu biết, cậu vừa nãy đã khiến Dĩnh Tử hoảng hốt, cho nên Dĩnh Tử mới vô tình làm cậu bị thương. Cậu có thể khẳng định, dưới môi chỉ có một vết thương rất nhỏ, bởi vì cậu giờ đã không còn cảm giác thấy nó nữa. Có lẽ, là nụ hôn của Dĩnh Tử đã khiến nơi đó hết đau đớn sao? Cậu thực sự hi vọng Dĩnh Tử cắt sâu thêm chút nữa, hơn nữa, tốt nhất là cứ cắt thẳng lên trên môi ấy, không, vào lưỡi chứ …
Vừa rồi, cô bé chỉ hôn phía dưới môi, cậu đã có phản ứng như vậy, nếu cô bé thực sự hôn lên trên môi cậu, hay lưỡi của cậu…
Cậu nghĩ, có lẽ cậu sẽ phát điên mất.
“Anh Thành Thành, đau lắm sao?” Dĩnh Tử lại hỏi lần nữa, gương mặt vô cùng lo lắng.
Thành Thành không biết nên gật hay lắc đây.
Đúng, rất đau.
Có điều, không phải nơi vết thương, mà là bên dưới cơ.
Một thứ cứng như thanh thép đang bị bó cứng bên trong quần, cậu lại không thể đưa tay ra để chỉnh lại, thực đúng là rất đau rất trướng.
Cậu cúi đầu liếc qua một cái, may mà vừa nãy trước khi gội đầu, Dĩnh Tử đưa cho cậu một chiếc khăn tắm lớn để quấn, nếu không, cậu lúc này thực sự có thể đi chết ngay cho rồi.
“Không đau.” Cuối cùng cậu đáp.
Dĩnh Tử vẫn đang mím môi mím lợi, hối lỗi vô cùng …