Tôi vừa mở cửa phòng thì anh nhảy đến đóng sầm lại, còn ép tôi vào cánh cửa, trách cứ: “Đồ vô lương tâm! Sao em có thể hành hạ người ta như thế?”
Còn vừa ăn cắp vừa la làng: “Rõ ràng là em... giở trò ở đấy cơ mà?” = =!
“Nói chung là em phải chịu trách nhiệm!”
Bỗng có tiếng mẹ tôi ngoài cửa: “Hai đứa làm sao thế, tối rồi không ngủ ầm ĩ cái gì?”
Tôi đang định trả lời thì bị Từ Vi Vũ bịt miệng lại, anh đáp: “Không có gì đâu mẹ, Thanh Khê bị chuột rút, con đang mát xa cho cô ấy. Mẹ cứ nghỉ ngơi sớm đi.”
Mẹ tôi “ừ” một tiếng rồi ra ngoài.
Tôi rất buồn.
Anh vừa thả tay xuống tôi đã phê phán: “Anh dám nói dối.”
Vi Vũ cười dê: “Chẳng lẽ em muốn nói cho mẹ biết hai ta đang làm gì à?”
“...”
Và sau đó, tôi ngồi im lặng đọc sách. Anh cuộn một cục trong chăn, bực dọc: “Đồ độc ác!!”
#81
Dạo này tôi toàn ở nhà. Hôm nay, Vi Vũ đến đón đi ăn cơm, cuối cùng cũng có lúc hai người ở riêng, Vi Vũ nói: “Mãi mới được sờ chân bóp má, ấp ấp ôm ôm, động tay động chân một tí.”
Thật quá bỉ ổi.
Sau khi lên xe, anh kéo tay tôi... dán lên mặt mình, “Được rồi, cho em sờ lại.”
Nghĩ vẫn thấy hơi dị dị...
#82
Trên đường đi ngang qua một quán vịt quay, tiện xuống mua chân vịt ăn đêm.
Tôi lái xe nên Vi Vũ vào quán trước, vừa đi xuống thì nghe thấy tiếng ông chủ hỏi: “Anh muốn mua gì?” Hai giây sau, “Còn em gái?”
Tôi... cúi xuống nhìn quần yếm của mình rồi lại ngẩng lên nhìn âu phục của Từ thiếu (anh đến khi vừa tan tầm), im lặng.
Lúc ấy, bạn trai quay sang cười cười với tôi: “Em gái, thích ăn gì? Anh trai mua cho.”
“...”
Một khoảng thời gian rất dài về sau, câu cửa miệng của anh là, “Lại đây, anh trai thơm một cái.” “Lại đây, anh trai ôm một tý.” “Anh trai muốn nữa... (chưa ăn no, muốn lấy thêm cơm)” vân vân. Mặt dày như thớt. Về sau, câu nói ấy biến mất tăm mất tích nhờ một lần, trong bàn ăn, tôi thân thiết hỏi anh họ, “Anh trai, có ăn nữa không?”
...
#83
Bạn bè tôi đều hơi “kính sợ” Từ Vi Vũ. Ví dụ như nếu có ai dò hỏi chúng nó, bạn trai Cố Thanh Khê như thế nào? Hầu như chỉ nhận được câu trả lời, “Cậu ta á? Tao không dám nói lung tung.” “Bạn trai Thanh Khê à, ôi, tao cũng không biết nhiều lắm, rất bí hiểm.” “Từ Vi Vũ? Tao có quen đâu.”
Nguồn gốc của căn bệnh ấy là, có lần tôi và Vi Vũ dỗi nhau, thực ra nguyên nhân chỉ bằng cái đầu móng tay: bất đồng quan điểm. Những lúc như vậy tôi thường không muốn cãi cọ nhiều, nói một lần không được thì biết ý tránh đi, tự mình nghĩ lại, đồng thời cũng để cho đối phương suy xét kĩ càng, nghĩ xong mới nói chuyện tiếp. Thế nên trong thời gian này cứ “của ai lo nấy” thôi.
Vì vậy, khi có ai hỏi tôi: “Từ thiếu nhà mày đâu?”
Tôi đều trả lời, “Dạo này đừng nhắc đến anh ấy nữa nhé, đang \'chiến tranh lạnh\'.”
Đó là lần đầu tiên chúng nó gặp phải tình huống này, sau vài phút ngỡ ngàng thì bắt đầu cùng tôi “chung mối thù”, quay sang bắt nạt Từ thiếu, chặn mọi đường tìm đến tôi (khi ấy còn chưa sống cùng anh).
Vậy nên khi đang ăn cơm với đám bạn, Vi Vũ gọi điện đến, chúng nó xung phong tra khảo giùm: “Anh là ai?” “Tôi chả biết đấy là ai cả!” “Cố Thanh Khê đang chụm đầu tâm sự với một chàng nào đó rồi, anh tên là gì? Có chuyện cứ nói với tôi, tôi chuyển lời cho.”
Nghe nói lúc ấy Từ Vi Vũ ở đầu dây bên kia tuyên bố một câu, đại khái là: “Đừng để tôi biết các cô là ai, nếu không tôi sẽ lần lượt thực hiện nguyện vọng cho từng-người-một đấy!”
Về sau, một trong số đó \'\'trúng chưởng\'\', ấm ức: “Rõ ràng Thanh Khê là chủ mưu cơ mà...”
Vi Vũ “hừ” một tiếng, “Đối nội với đối ngoại giống nhau được à?”