Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu đến lần thứ 3, Từ Lại Linh cuối cùng cũng đành đưa cánh tay thon dài ra khỏi chăn ấm áp, nhấn nút tắt cái âm thanh phá đám gây ồn chết người kia lại.
Vẫn còn buồn ngủ, từ từ mở chăn bông ra, từ trên giường ngồi dậy, cái đầu rủ xuống. Cô luôn luôn duy trì cái tư thế này, ngẩn người ra 3 phút trở lên mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại ngáp thêm một cái nhẹ nhàng, cô từ từ nằm xuống, cơn buồn ngủ lại len lỏi đến, mò mẫm dưới lớp đệm cứng, lấy ra cặp kính cận 4 độ, âm thầm vào phòng tắm rửa mặt.
Đánh răng, rửa mặt, đeo kính sát tròng lên, đi ra tủ treo quần áo, bên trái là quần áo mặc ở nhà, bên phải là quần áo mặc đi làm, lấy ra bộ đồ công sở màu xanh dương đã được là lượt cẩn thận, nhanh chóng sửa sang lại kiểu tóc, dặm nhẹ một chút phấn má, trong vòng 15 phút cô đã gọn gàng chỉnh tế, động tác hoàn toàn dứt khoát.
Ở bàn trang điểm, soi gương xem kỹ lại dung nhan của mình một lần nữa, khóa kéo rồi, nút áo cài rồi, mọi thứ đã hoàn chỉnh. Xoay người tắt đèn, cầm mũ bảo hiểm bên cạnh cửa đồng thời cầm luôn cặp tài liệu trên ghế salon, chân ngọc bước vào giày cao gót, cô mở cửa. 8 giờ đúng.
Ra cửa.
***
Thời điểm này hay bị kẹt xe, Từ Lại Linh luôn đi làm sớm 20 phút để có thể vừa ăn điểm tâm vừa xem báo chí, tuy không nhàn nhã nhưng ít ra có thể hưởng thụ một chút.
9 giờ bắt đầu giờ làm việc, phòng làm việc của cô cũng trở thành chiến trận.
"Trưởng phòng Trần, tài liệu về chất lượng hàng hóa ngày hôm qua có vấn đề gì không?”
“ Phó chủ nhiệm,” Hoa Dương” bên kia vừa mới gọi điện thoại nói chúng ta đóng gói sai qui cách”.
“ Cử người đến gặp khách hàng tiến hành thay thế! Chủ nhiệm Dương, 20 tháng này xuất hàng có vấn đề gì không?
“ Phó chủ nhiệm, tài liệu về quy cách có sai lệch, đã gửi thông báo tới nhà máy in ấn để xử lý”
“ Được, trước ngày kia phải giải quyết xong vấn đề đó. Hết thứ 3 tuần sau “ Thụy” muốn tới thăm công ty chúng ta, tài liệu về qui cách phẩm chất chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Phó chủ nhiệm, theo lịch trình hãng bên kia buổi trưa mới đến, buổi chiều tổ sản xuất làm thêm giờ, vừa rồi tôi mới nhận được thông báo”.
“ Gọi cho họ gửi kết quả cho tôi trước 4 giờ chiều”
“ Phó chủ nhiệm, bản dự thảo các tài liệu liên quan đến qui cách phẩm chất đã hoàn thành, xin mời xem qua”.
Nhân viên đưa tài liệu tới, Từ Lại Linh cũng không ngẩng đầu lên, nhận lấy rồi nhanh chóng duyệt qua, dùng bút khoanh tròn một cách dứt khoát vào nơi hai nơi trọng điểm: “ Bộ phận này hơi phức tạp, khi khách hàng tới thăm, phải giảng giải thật tốt, trình bày ngắn gọn, súc tích, chính xác, dễ hiểu”. Giao lại tài liệu cho nhân viên, cô nhấn điện thoại nội bộ, tiếp tục phân công và xử lý những việc khác.
Sau đó, cứ như vậy bận rộn cho đến 12h30 cô mới có thể thở dốc, ăn trưa, nghỉ ngơi dưỡng sức. Buổi chiều lại bắt đầu lập trình tương tự.
Đây là kế hoạch cuộc sống của cô. Thứ nhất là tốt nghiệp cấp 3 trường trong nước, sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì tốt nghiệp đại học, tốt nghiệp đại học xong sẽ đi tu nghiệp nước ngoài, sau hai năm sẽ lấy bằng thạc sĩ, thi tuyển vào công ty đứng hạng nhất, rồi sẽ thăng chức lên vị trí quản lý.
Cô năm nay 27 tuổi, được tuyển dụng vào công ty Khoa Kỹ, chưa tới 3 năm đã trở thành nhân viên xuất sắc nhất, được thăng cấp quản lý, tiền lương hàng năm hơn một trăm vạn. Kế hoạch cuộc sống của cô có vẻ rất đúng trình tự, không xảy ra lỗi, không chệch ra khỏi quỹ đạo, cô còn có gì hài lòng hơn.
"Này này!"
"Cái gì?"
" Anh đã xem qua tài liệu qui cách phẩm chất mới gửi cho phó chủ nhiệm rồi sao?”- một giọng nói đã được đè thấp âm lượng cất lên.
“ Tôi đã xem qua”. Là do một cô gái người xinh dáng đẹp hoàn thành.
“Anh có biế tại sao cô ấy được thăng cấp lên vị trí này nhanh như vậy không?”- giọng nói kia làm bộ thần bí hỏi.
“Tại sao?” - người kia nhíu mày tò mò hỏi lại T*h*i*c*h*T*r*u*y*e*n.VN Bạn đã nhớ được tên website này chưa? (77F1.XTGEM.COM...)
“ Nghe nói ….cô ấy ngủ với sếp”. Nói xong câu này còn hừ hai tiếng.
“ Hả?” – Bát Quái nhếch khóe môi, kéo dài giọng nói “ Thì ra là thế”
“ Nghe nói cô ấy lên giường với sếp ngay trong công ty, cho nên mới có thể “bò” lên vị trí như ngày hôm nay nhanh như vậy”. Chậc chậc
“ Thật sao ?” - thảo nào luôn chải chuốt bóng mượt trước mặt sếp.
“ Anh xem hình dáng của cô ấy, luôn mặc váy ngắn, đại khái là để tiện làm cái việc kia!”. Chứ tài liệu qui cách phẩm chất làm sao nữ làm được.
Nhân viên nữ bình thường toàn được tuyển vào phòng hành chính tổng hợp hoặc phòng kế toán tài vụ, một cô gái xinh đẹp được đề bạt làm phó phòng quản lý chất lượng hàng hóa sẽ khiến cho người ta dễ liên tưởng đến việc khác.
“ Công nhận chân cô ấy đẹp thật”. Không biết khi được kẹp ngang hông thì tuyệt vời đến cỡ nào, bảo sao làm lay động tâm hồn những ông sếp khó tính kia, hai tay dâng lên cô ấy vị trí quan trọng như vậy.
Hai người đàn ông nói chuyện trong phòng trà cùng cười lên khả ố.
Từ Lại Linh đứng ở bên ngoài, hút sâu một hơi, rồi sau đó đẩy cửa vào, hai người kia sợ đến nỗi chút nữa thì nhảy dựng lên.
“ Ối, Từ, phó chủ nhiệm Từ”. Hai người nhìn nhau, tự hỏi không biết vừa rồi cô có nghe thấy được gì hay không
“ Máy đun nước ở tầng 5 bị hỏng, tôi sử dụng máy bên này có phiền gì không?”- dù bận rộn nhưng thái độ của cô vẫn ung dung.
“ Không, không phiền gì đâu”. Hai người cùng vội vàng khoát tay, hào phóng nhường chỗ.
Cô lạnh nhạt đến gần máy đun nước, nhấn nút, đưa cái cốc đang cầm trong tay ra hứng đầy nước nóng, trà Molly thấm nước dần dần tỏa hương thơm.
“ Cám ơn”. Hai cặp mắt căng lên nhìn soi mói, cô ưu nhã xoay người, trước khi đi còn quay đầu lại nói: “ Đúng rồi, lần sau hai anh còn bình phẩm hạ thấp nhân phẩm nữ nhân viên, tôi sẽ báo cáo trong buổi họp trưởng các bộ phận, tố cáo các anh quấy rối tình dục”. Không để ý đến bộ mặt kinh ngạc kèm theo nổi giận của bọn họ, cô đưa tay kéo cửa, rời đi.
Từng tiết tấu của tiếng giày cao gót vọng lại, lúc này ở giữa cầu thang, ánh sáng ở cửa sổ sát đất hắt vào, cái bóng của cô trải dài đơn độc
Cùng là nhân viên nữ, khuôn mặt ưa nhìn, tóc uốn quăn từng lọn to, bộ đồ công sở được cắt may vừa vặn với dáng người, váy ngắn vừa phải lộ đôi chân không tì vết.
Có cái gì ở cô khiến họ không hài lòng sao?
Có không?
***
Vùng ngoại thành Đài Bắc có một nơi gọi là “ Miêu Không”, đường núi quanh co, nơi đây hội tụ những loại trà tuyệt phẩm và cách pha trà cũng “tuyệt phẩm” không kém. Cũng vì thế mà các quán trà mọc lên san sát nhau. Dương Minh Sơn cũng là một trong số những người Đài Bắc bận rộn, vào những lúc nhàn rỗi thường chạy xe về nơi đây, nếu không phải là gặp khách hàng thì cũng là gặp bạn bè làm ăn.
Mà nếu không phải hai lý do kia thì anh cũng muốn chạy xe về đây, tránh xa nơi ồn ào đông đúc, người người chen nhau, cộng thêm việc phải tìm hết hơi mới thấy được chỗ cho phép đỗ xe nhưng lại mất thêm phí trông xe. Chỉ có về đây mới có thể thảnh thơi nhàn nhã hưởng thụ niềm vui thú giống như ba năm qua cùng bạn tốt nấu trà.
Ở trung tâm chợ, ngay đầu đường, các quán hồng trà kiểu cách phương Tây cùng các quán cà phê một thời phồn hoa nhộn nhịp, bây giờ cũng đã bị bão hòa. Nhưng chỉ có duy nhất một quán trà kiểu Trung Quốc tồn tại – là do phong cách của người pha trà, chứ không phải là do số lượng là trà được tiêu thụ.
Khung cảnh bài trí như Trung Quốc thời xưa, tường và phiến đá được dùng đá đỏ, cửa gỗ khắc hoa văn chỉ có người thợ giỏi nghề mới làm được, trên cửa có then cửa vòng, phía dưới có hai bức tượng người hầu cao đến bắp chân ở hai bên. Trên cửa chính, then cửa vòng mắc vào hình hai đầu sư tử bằng kim loại, có chức năng giống như là cái chuông điện, mỗi lần có người đưa thư phát thư thì cầm cái vòng kéo lên gõ gõ.
Chấn song cửa sổ được làm hoàn toàn bằng gỗ, các mối ghép hoàn toàn chuẩn xác, khung cửa sổ được chạm khắc hình cuốn sách, như gợi lên sự hoài niệm, tạo nên sự khác biệt. Kiến trúc bên ngoài toát lên sự nho nhã, lịch sự, bên trong lại khiến tâm hồn lắng đọng, từ xa nhìn lại không có gì đặc biệt, nhưng khi đến gần sẽ nhận ra bốn bức phù điêu bằng gỗ, hình hoa mai, hoa cúc, cây trúc, hoa cúc, được chạm khắc tinh xảo.
Bên trong, bàn ghế cùng quầy hàng đơn sơ mộc mạc, một mặt tạo sự thoải mái cho khách, mặt khác toát lên sự giản dị, gần gũi. Tấm biển trên cửa, chữ “ Trà” được viết như rồng bay phượng múa theo lối thư pháp, đồng thời cũng là tên quán.
Dù là người cực kỳ bận rộn nhưng khi đi qua đây cũng sẽ phải dừng chân, thầm so sánh với nơi đô thị hiện đại hóa ồn ào náo nhiệt. Bên trong luôn thoáng mát như mùa hè, không khác như đang dùng điều hòa nhiệt độ, nhưng khi tới cửa, khách sẽ giật mình trước một không gian mà nơi đây thời gian như đứng lại.
Nghe nói mọi thứ ở đây đều do ông chủ tự tay thiết kế. Anh ta tự làm gần hết, bạn bè chỉ giúp đỡ một phần.
Một cô gái vóc dáng mỹ lệ, đi xe máy 50 phân khối, dựng xe vào chỗ hẹp của bãi đỗ xe, có thể thấy là bãi đỗ xe không còn thừa một chỗ trống nào.
Cô gái có vóc dáng khiến nhiều người vừa nhìn thấy đã thèm thuồng, bộ đồ công sở không làm mất đi vẻ đẹp của đôi chân, giày cao gót đen xóa đi vẻ xấu xí của chiếc mũ bảo hiểm, những lọn tóc xoăn đổ xuống không làm bớt đi nét mặt thanh tú diễm lệ mà còn làm tăng lên vẻ hấp dẫn đầy cuốn hút.
Chỉ tiếc phong cách của cô gái này lạnh lùng, rõ ràng là không muốn người khác đến gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.
Từ trong cốp xe lấy cặp tài liệu ra, cô cầm một ít tài liệu rồi đi vào quán trà. Quần bó trên đầu gối 15cm, chân đi giày cao gót càng làm cho dáng đi của cô thướt tha, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn của người khác phái.
Không để ý đến những ánh mắt đang nhìn mình, cô trực tiếp đi vào phía trong quán, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, vị trí này có thể cách xa tiếng ồn ào nhất, để tấm bảng “ Đặt bàn” lên trên bàn rồi ngồi xuống, cô đặt toàn bộ tài liệu lên phía bàn còn trống, một mình chiếm chỗ dành cho 4 người.
“Chào mừng quý khách”. Nhân viên nghe tiếng cửa kêu lên một tiếng, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là có khách tới cửa. Tay cầm thực đơn định đưa cho khách thì đã thấy vị khách nữ này đã chuyển sang một cái bàn khác.
Ông chủ muốn chiêu đãi khách, không cần anh ta tiếp đón. Vừa là nhân viên vừa là người học việc, anh ta cất dụng cụ nấu trà đi, cười xã giao rồi đi vào phòng bếp.
Quán trà này tuy không đông khách nhưng không có nghĩa là giăng lưới bắt chim ( ý nói kinh doanh kiểu chộp giật). Một người mà lại chọn bàn dành cho 4 người cứ như là gây trở ngại cho người ta làm ăn.
Từ Lại Linh cũng không lo lắng sẽ bị nhân viên mời chuyển chỗ khác, cô cầm cặp lấy tài liệu của công ty ra đọc kỹ, một tay kia lấy ra PDA ghi chép những việc cần phải hoàn thành.
Mặc dù bây giờ là 8 giờ tối, tuy cô không ở công ty nhưng vẫn làm việc như bình thường. Thăng chức không làm cô không có thời gian thư giãn, ngược lại càng thêm căng thẳng thần kinh.
Cô quản lý hạng mục bảo vệ chất lượng hàng hóa chưa được hai tháng nhưng cô đã nhớ chính xác khuôn mặt và chức v