Sau khi nói rõ tình huống cho cảnh sát giao thông, Lan Tả quay lại phòng bệnh nhìn Lâm Thiến một cái. Đứa bé kia ngủ không an ổn, trong lúc ngủ vẫn cau mày.
Xoay người muốn đi, một người mặc áo blouse trắng bước vào, không nhìn cô liền hỏi một câu: “Cô là người nhà của bệnh nhân? Tôi muốn biết người bệnh có tiền sử bệnh tâm thần không?”
Bệnh tâm thần? Lan Tả nở nụ cười: “Làm sao có thể? Đứa nhỏ này từ bé đã được hầu hạ vô cùng tốt, làm sao có thể có bệnh tâm thần?” Cô liếc mắt đánh giá người thầy thuốc một cái. Đây là một người đàn ông trẻ, chỉ tầm ba mươi tuổi. Tuổi trẻ như vậy mà đã là bác sĩ trưởng, xem ra tiền đồ vô lượng. Nhưng dù sao thì trẻ tuổi nên kinh nghiệm lâm sàng còn nông, cho rằng con gái của Lâm Chấn Hải bị bệnh tâm thần, đây không phải quá buồn cười sao? Lan Tả nhìn vị bác sĩ, cảm thấy đáng tiếc, nghĩ rằng đường sự nghiệp của hắn có phần gập ghềnh rồi.
Người bác sĩ trẻ có một cặp lông mi rất dài, hắn cúi đầu xem xét báo cáo sơ bộ, giọng điệu cực kì bình tĩnh: “Trong bụng người bệnh còn có một phần dược phẩm chưa tiêu hóa hết. Trên cơ bản có thể xác định là fluoxetine.” Hắn đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên, đôi má lúm đồng tiền hiện lên, cũng bởi vậy có vài phần đáng yêu nhưng cặp mắt kia lại cực kì sắc bén, giống như kính hiển vi, có thể nhìn rõ ràng ngóc ngách trong nội tạng con người.
Hắn thu hồi ánh mắt nhìn Lan Tả, giọng nói bình tĩnh: “Nếu người bệnh gạt người trong nhà, như vậy cực kì nguy hiểm. Bởi vì bệnh tâm thần vô cùng đặc thù, ngoại trừ sử dụng thuốc ở bên ngoài còn phải phối hợp trị liệu tâm lý, cần có người nhà, bạn bè cổ vũ.”
Lan Tả không hiểu: “Fluoxetine là thuốc gì?”
Bác sĩ chạy tới trước giường bệnh của Lâm Thiến, kiểm tra số liệu chi tiết một chút: “Chính là giải muộn phiền, trị liệu chứng uất ức.”
Chứng uất ức! Lan Tả kinh ngạc tột đỉnh: đứa nhỏ này làm sao có thể? Được nuôi lớn giống như công chúa, làm sao lại có chuyện uất ức?
Lúc xuất viện, Lan Tả còn nghĩ mãi về vấn đề này, đồng thời cô nhớ lại bộ dáng ủy khuất trước khi hôn mê của Lâm Thiến. Trong trí nhớ của cô, cô bé Lâm Thiến kia là một tiểu công chúa hoạt bát sáng sủa. Tới cùng là có chuyện gì làm cô biến thành bộ dáng ngày hôm nay?
Quá khứ như một đoạn phim lóe lên trong đầu Lan Tả. Đó là đoạn thời gian tối tăm trong đời cô, mỗi lần cô nhớ lại đều ươn ướt hốc mắt. Hình ảnh bắt đầu: cô đang khóc, muốn đi ra ngoài, muốn gặp bạn trai, nói cho hắn biết: honey, chúng ta có một đứa con rồi. Trên hình ảnh lại xuất hiện một bóng dáng hắc ám, đó là một người đàn ông, hắn giận dữ mắng mỏ: tao đối xử với mày thật tốt quá, khiến cho mày không biết tốt xấu như vậy. Nói cho mày biết, đứa bé kia không thể lưu.
Thân thể Lan Tả run lên, bởi vì câu nói kia mà ba năm liền cô mơ thấy ác mộng. Mỗi đêm đều thấy đứa nhỏ mới sinh bị cắt đứt cổ họng. Đoạn thời gian kia cô giống như nữ quỷ, nếu không có đứa trẻ khả ái đáng yêu Lâm Thiến ở bên cạnh, có lẽ tinh thần của cô còn sa sút hơn nữa, có khi về sau không thể rời nhà trốn đi, cũng sẽ không thể cố gắng làm việc, không thể cố gắng tìm con nữa.
Lan Tả quay đầu nhìn lại, bệnh viện đã ở rất xa rồi. Cô nghĩ: người nhà họ Lâm sẽ tới chiếu cố đứa bé kia, Lâm Chấn Hải đối với người bên cạnh luôn bảo hộ rất kĩ càng, kĩ đến mức không cho người ngoài tiếp cận.
Hàn Duệ tìm mọi ngóc ngách của công viên giải trí, lại hỏi từng quản lý viên ở mỗi trò chơi: “Có nhìn thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi dẫn theo một đứa bé khoảng bốn năm tuổi tới chơi không?”
Đáp áp cực kì nhất trí: lắc đầu.
Anh vẫn chưa chết tâm, chờ ở cửa công viên một lúc lâu nhưng người ra vào công viên giải trí thực sự nhiều lắm, anh liệu có bỏ lỡ một chút?
Anh lái xe đến siêu thị bên cạnh mua một chồng giấy bút, dựa vào ấn tượng, vẽ vẽ một lúc ra bộ dáng của đứa nhỏ và Lục Lệ Thành. Lúc này anh sửng sốt một chút, bởi vì anh nhớ tới lúc vẽ tranh khỏa thân của Tư Ninh, thân hình của cô quả thực không tệ. Nghĩ vậy anh nở nụ cười. Sau đó hoàn hồn lại, vẽ thêm vài tấm.
Không lâu sau, ở công viên giải trí xuất hiện một màn như vầy: vài người cầm trong tay một tờ giấy, tới từng ngõ ngách trong công viên, vừa tìm vừa hỏi thăm: có nhìn thấy người đàn ông cùng với đứa bé này không?
Mấy học sinh vừa đi ra vừa cười nói.
Học sinh A che miệng cười: “Các cậu có gặp họ không?”
B lắc đầu cười: “Đừng nói nữa, mình đi đến đâu cũng có người hỏi: có thấy hai người này không. Mình thấy giống như là cảnh sát đi bắt người vậy.”
C làm ra bộ dáng suy tư: “Mình thì cảm thấy...”
A và B cùng lúc nói: “Gì?”
C nhếch miệng cười thẹn thùng: “Bức vẽ kia vẽ khá đẹp, mình muốn bái sư.”
Âm thanh hô cắt liên tục không ngừng vang lên.
Đi ngay bên cạnh bọn họ, khóe miệng Hàn Duệ không thể không co giật một chút.
Những người này là do anh thuê, ở trước mỗi trò chơi đều an bài một, hai người, mà chính anh thì chịu trách nhiệm tại lối ra. Như vậy có thể nói là bao trùm toàn bộ công viên giải trí. Chỉ cần người còn ở trong công viên giải trí, nhất định sẽ tìm được.
Đúng là, Hàn Duệ nhìn thoáng sắc trời, cũng đã muộn rồi, chỉ còn một chút nữa là công viên sẽ đóng cửa. Có thể bọn họ đã không còn ở bên trong rồi.
************************************************
Tả Tư Ninh ở nhà ngơ ngẩn đến phát hoảng: Lâm Thiến đột nhiên biến mất, gọi điện thoại cũng không nghe. Ý tứ của cô ta rốt cục là như thế nào? Chơi trò tâm lý chiến hay là chơi mình đây?
Cô không cam lòng, lần nữa bấm điện thoại di động của Lâm Thiến. Sau một hồi tiếng bíp bíp là một giọng nói: “Số điện thoại bạn gọi hiện thời không liên lạc được, xin...”
Lời nhắc nhở này còn chưa niệm xong thì đột nhiên một tiếng “Alô” xuất hiện. Nghe giọng như là đàn ông, Tư Ninh kiểm tra số điện thoại mình gọi đi, xem có phải mình gọi nhầm cho người khác không.
Đối phương thấy không có người đáp lời bèn hỏi: “Xin lỗi, cần tìm ai?”
Tư Ninh lên tiếng: “Tôi tìm Lâm Thiến.”
Lúc cúp điện thoại Tư Ninh nghi hoặc, Lâm Thiến không phải đi cùng Hàn Duệ sao? Sao lại bị tai nạn xe cộ phải vào bệnh viện? Nếu như vậy, liệu Hàn Duệ có ở bệnh viện hay không?
Cô khẩn trương lấy ví, đổi giày đi ra khỏi cửa.
Lúc ngồi trong taxi, cô không khống chế được ý nghĩ: nếu Hàn Duệ cả đời tàn tật gì gì đó thì làm sao bây giờ? Mình nên chiếu cố anh ba năm hay là... cả đời?
Cả đời rất dài, ngẫm lại thì thấy chắc không chịu đựng nổi. Trong đầu Tả Tư Ninh không ngừng trình diễn một màn: Hàn Duệ tóc trắng xóa ngồi trên xe lăn, ầm ĩ nói với vợ mình muốn đi ỉa... mà Hữu Hữu anh tuấn đứng ở bên kia, một tay ôm lấy vợ, hô to: mẹ, thay tã cho con của con đi...
Thân thể Tả Tư Ninh chấn động không dứt, bị tưởng tượng của chính mình làm cho dở khóc dở cười.
***************************************
Tại bệnh viện, y tá trưởng đi tuần phòng, lúc đến trước giường Lâm Thiến, cô nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi ở trên giường, ồ một tiếng.
Người bác sĩ trẻ quay đầu lại, mỉm cười sáng lạn: “Y tá trưởng, cô đã tới a.”
Thần sắc y tá trưởng đột nhiên thay đổi: “Diệp Quân, làm sao anh lại mặc áo blouse.”
Thấy y tá trưởng đưa tay muốn bắt hắn, Diệp Quân vội vàng bò lên giường Lâm Thiến, ôm lấy cô, gào thét: “Y tá Đồ, cô đừng làm loạn, nếu thương tổn cô ấy thì ba cô ấy sẽ đánh cô a!”
Lâm Thiến cảm giác lông mi ngưa ngứa, cô nháy vài cái rồi mở to mắt. Tình cảnh trước mắt làm cô thấy xa lạ. Một khuôn mặt dựa vào má cô, là một người đàn ông trẻ, mà sao hắn lại nằm cùng giường với mình?
Lâm Thiến nhíu mày, nhìn bốn phía, màu trắng đến chói mắt, chai truyền dịch... đây là bệnh viện?
Cô nghiêng mặt để mặt mình đối diện với người đàn ông, giọng nói bình tĩnh đến lạnh nhạt: “Đi xuống!”
Biểu tình của y tá trưởng hung hãn: “Diệp Quân! Nếu anh không xuống, tôi sẽ bảo Tôn Y đến xem anh.” Tôn Y là người đáng sợ nhất trong bệnh viện, nhất là đối với người bệnh tâm thần. Người nào nằm viện cũng đều quen biết hắn.
Lời này quả nhiên hữu dụng, Diệp Quân lập tức nhảy xuống, đứng nghiêm. Hắn trừng mắt nhìn Lâm Thiến: “Em gái xinh đẹp, anh biết bí mật của em... có thời gian thì tới tìm anh. Anh ở trên lầu, hai mươi tư giờ đều ở đây. A, không đúng...” Hắn đột nhiên cúi đầu, dán tại bên tai Lâm Thiến: “Thỉnh thoảng anh sẽ trộm ra ngoài, đừng nói cho bọn họ biết a.”
Y tá trưởng nói câu xin lỗi rồi mang Diệp Quân ra ngoài. Cô cởi áo blouse trắng của hắn xuống làm lộ ra bộ đồ bệnh nhân mặc ở bên trong. Trước khi đi hắn còn quay đầu lại nhìn Lâm Thiến.
Lâm Thiến thấy trong mắt hắn có một loại cảm giác điên cuồng. Nói thế nào đây, người này trộm áo blouse, bò lên giường người khác giống như trẻ con, không điên thì cũng ngu, mà trên mặt hắn, cái lúm đồng tiền, còn có nụ cười vô hại, nhìn trông rất thuần túy.
Tôi biết bí mật của cô... lời của hắn vốn chỉ là lời điên khùng hay là...
Lâm Thiến nhàn nhạt nở nụ cười, mình lại tin lời người điên nói, mình cũng điên rồi sao?
Cô cảm thấy đau đầu, tay khẽ chạm vào băng gạc trên đầu. Cô cố gắng nhớ lại, đến lúc khôi phục trí nhớ, cô hình như nghe điện thoại lúc lái xe, rồi đâm xe. Sau đó cô hình như đem một người phụ nữ nào đó trở thành cô của mình... Cô còn nhớ rõ khuôn mặt của người kia rất giống với cô của mình, không biết giờ này cô ở nơi nào.
Dỡ ống tiêm trên tay, cô thay đổi y phục, thu thập đồ đạc của mình rồi đi ra. Cô không thích mùi bệnh viện.
Lúc mở cửa cô không ngờ có một người, Lâm Thiến chống lại ánh mắt của Tả Tư Ninh, treo lên nụ cười thường lệ: “Sao cô lại ở trong này?”
Trên đầu Lâm Thiến quấn băng gạc xem ra càng thêm điềm đạm đáng yêu, nụ cười của cô vẫn như cũ, điềm nhiên, đạm mạc như gió, không biết là do gia đạo tốt hay là vì cái gì khác. Tư Ninh ít khi gặp Lâm Thiến nhưng khắc sâu ấn tượng đối với cô, đại khái bởi vì người phụ nữ này rất giống với đại gia khuê tú truyền thống, không giống với người hiện đại cho lắm.
Tả Tư Ninh cười trả lễ: “Lúc gọi điện thoại cho cô, có người đàn ông nói cô ở trong này.”
Lâm Thiến nghĩ tới lời của người kia: tôi biết bí mật của cô. Hắn nói chính là chuyện này sao? Nhàn nhạt nở nụ cười, cô nghĩ có nên đi tìm người nọ hay không, nghe xem hắn còn có thể nói những lời điên khùng nào nữa.
Lúc Lâm Thiến thất thần, Tả Tư Ninh nhìn xung quanh một cái, cô có phần sốt ruột: “Hàn Duệ đâu?”
Lâm Thiến chỉ ngón tay ra bên ngoài: “Hàn Duệ không ở đây, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Đi vài bước, cô quay đầu, giọng nói vô cùng thân thiết: “Cô đã ăn cơm tối chưa?”
Tả Tư Ninh nghi hoặc, không hiểu trạng thái lúc này của Lâm Thiến. Tai nạn xe cộ không phải chuyện nhỏ, trên đầu còn quấn băng gạc, hiển nhiên là bị đâm không nhẹ. Bác sĩ cho phép cô xuất viện sao?
Dừng chân lại, Tả Tư Ninh nhìn thoáng qua giường bệnh. Trên đó còn có bộ đồ bệnh nhân, được xếp phẳng, hẳn là vừa mới thay ra không lâu. Bên cạnh còn có một bình truyền còn thừa tới tận nửa bình, liếc nhìn Lâm Thiến phía trước, trong lòng liền sáng tỏ.
Cô bước nhanh đuổi theo Lâm Thiến, vỗ bờ vai của cô: “Cô muốn xuất viện? B