Hàn Duệ nuốt nước miếng điên cuồng, cổ họng khô và se lại như bị đốt cháy: người phụ nữ này cố ý hành hạ anh đi. Vì cái gì sao hết lần này đến lần khác lại là lúc này!
Đầu có Tư Ninh đều là tương hồ, căn bản không rõ trước mắt là cái gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác vừa nóng vừa ngứa trên người. Hình như có thứ gì đó trong thân thể không nặng không nhẹ gãi gãi. Cô cực kì khát vọng cảm giác được vuốt ve. Cái dục vọng mạnh mẽ này làm đầu cô không sao chống đỡ, cô thống khổ, thống khổ đến mức kêu lên: “Hàn Duệ, em khó chịu...”
“Hàn Duệ, em khó chịu...” Một câu nói vô tội lại bất đắc dĩ khiến cho tâm Hàn Duệ đong đưa. Tự chủ của anh trong nháy mắt mất đi điểm chống đỡ, sụp đổ ầm ầm trước mắt. Dục vọng không giới hạn mà người phụ nữ trước mắt lại vẫy gọi anh lại gần hơn nữa, vẫy gọi anh để cho thân thể hai người hòa thành một khối.
Hai mắt Hàn Duệ ửng hồng, anh bắn ra giận dữ dồn nén: “Tả Tư Ninh, em lợi hại.”
Hấp Thụ Ánh Sáng
Cùng một đêm, có người thì tình cảm mãnh liệt vô hạn, có người lại trằn trọc khó ngủ.
Biệt thự của nhà họ Lâm to lớn như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Sau khi bà giúp việc dọn dẹp bàn ăn xong, muốn về phòng nghỉ ngơi. Khi đi qua phòng của nhị tiểu thư, phát hiện cửa phòng không có đóng. Qua khe cửa, bà thấy nhị tiểu thư bưng ly rượu. Đừng nghĩ nhị tiểu thư bình thường yên lặng, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nổi giận, nhưng không phải là người có thể dễ dàng tiếp cận. Bà giúp việc nghĩ nghĩ, vẫn là rón rén khép cửa lại.
Lâm Thiên nhìn thoáng qua cửa phòng nghỉ, nhìn thấy bà giúp việc đóng cửa lại, cô lại tiếp tục uống rượu. Nếu bà giúp việc ngu xuẩn muốn nhúng tay vào chuyện của cô thì ngày mai trong nhà này sẽ có người giúp việc mới, một người nghe lời hơn.
Hơn nửa bình rượu đã xuống bụng rồi nhưng Lâm Thiến không cảm giác được men say. Trong lòng giống như bị chìm trong nước, không thể thở. Cô lấy từ trong túi sách tùy thân một lọ thuốc, lấy ra hai viên uống với rượu. Tay cầm bình thuốc, tầm mắt có chút mơ hồ.
Lúc này điện thoại trong tay vang lên, là Tôn Minh Huân. Lâm Thiến thoáng nhìn qua, không muốn để ý tới. Cô tựa vào trên ghế chợp mắt một hồi, tiếng chuông tự động ngừng. Cô thở dài một hơi: có đôi khi thật không đồng tình với hắn, rõ ràng hắn nên biết a, vậy mà vẫn ngu ngốc giả bộ không hiểu là sao?
Chỉ ngừng có một lát, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. Có lẽ vì uống thuốc nên Lâm Thiến cảm thấy tim đập có chút nhanh, hơn nữa lại thêm tiếng điện thoại, nên thật vất vả mới có thể làm bình tĩnh cảm xúc phập phồng xuống. Lúc điện thoại vang lên lần thứ sáu, cuối cùng cô cũng nhận.
Âm thanh lười biếng: “Ừh, Minh Huân, trễ thế này có chuyện gì sao?”
Bên kia tựa hồ là thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó là vài giây yên tĩnh. Lâm Thiến cho rằng hắn không muốn nói chuyện thì hắn lại mở miệng: “Như thế nào mà còn mở đèn, ngủ không được sao?”
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái đèn treo trên trần nhà, Lâm Thiến lắc đầu cười. Bỗng nhiên cô nhíu mày: “Anh hiện tại đang ở đâu?”
Tôn Minh Huân đang ngồi ở trong xe, bên ngoài nhà họ Lâm, nhìn một cái phòng nào đó ở lầu hai vẫn còn sáng đèn. Hắn không biết từ khi nào mình có thói quen ngẫu nhiên đến nơi này xem một cái, xác nhận xem Lâm Thiến đã đi ngủ hay là làm điều gì khác. Kỳ thật hắn cũng không hiểu tại sao mình lại làm vậy.
Cúp điện thoại, thắt dây an toàn khởi động xe đi được một đoạn, Tôn Minh Huân nhìn thấy trong kính chiếu hậu một người phụ nữ khoác áo gió.
Dưới ánh đèn, trong bóng đêm, người phụ nữ kia cứ im lặng đứng ở cửa nhà, không gần, không xa, cũng không động, thậm chí cả vẻ mặt cũng đều không gợn sóng.
Tôn Minh Huân thực muốn tàn nhẫn rời đi nhưng tay không nghe lời mà lái xe trở về, thật khẩn cấp trở về.
Lúc xe dừng bên người cô, Tôn Minh Huân xuống xe, mở cửa xe phía trước, làm ra động tác mời.
Ngồi ở trong xe, Tôn Minh Huân hỏi Lâm Thiến muốn đi nơi nào hóng gió. Lâm Thiến nở nụ cười: “Cứ ngồi như vậy một lát đi. Em còn mặc đồ trong nhà a, đi dạo cũng không tiện.”
Tôn Minh Huân yên lặng một hồi nhìn cô, bỗng nhiên tay đưa lên đầu Lâm Thiến. Lâm Thiến quay lại nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc không e dè.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá chói mắt, Tôn Minh Huân rụt tay trở về, cười cười, chỉ vào tóc cô: “Ở đó có dính lá.”
Tại khoảng cánh gần như vậy ngắm Lâm Thiến, Tôn Minh Huân vẫn có cái loại cảm giác nhìn không thấu. Quen biết Lâm Thiến ở một tiệc rượu, khi đó bằng ngoại hình xuất sắc, hắn đã có một chút tiếng tăm trong giới nghệ sĩ. Hắn cũng nghe thấy về Lâm nhị tiểu thư, nghe nói người tựa như Lâm Đại Ngọc vậy, yếu kém nhiều bệnh, rất ít xuất hiện tại các trường hợp xã giao. Mà ngày đó đại khái là vận khí của hắn tốt, vừa lúc gặp được Lâm nhị tiểu thư đi ra ngoài. Về sau hắn biết được, bởi vì ngày đó, tại buổi tiệc rượu còn có một người đàn ông khác, bởi vì hắn xuất hiện ở đó nên Lâm Thiến cũng xuất hiện.
Ngày đó hắn uống khá nhiều, lúc đi ra ngoài hóng mát mơ hồ nghe được tiếng khóc của người phụ nữ. Theo âm thanh đi qua, hắn phát hiện Lâm Thiến. Hắn rất bối rối, một thiên kim phú hào gia có chuyện thương tâm gì mà phải khóc?
Cẩn thận đến gần phía sau Lâm Thiến, hắn lên tiếng hỏi thăm.
Cô xoay người lại, trên mặt làm gì có cái gì nước mắt. Cô ung dung bình tĩnh mỉm cười: “Có chuyện gì sao?” Bộ dáng của cô quá mức ung dung làm cho người không khỏi hoài nghi là tiếng khóc vừa rồi có phải ảo giác hay không.
Đây là ấn tượng lần đầu tiên, lần gặp sau đó ở bệnh viện. Tôn Minh Huân bởi vì diễn xuất bị thương. Lúc nằm ở xe cấp cứu nhìn thấy một chiếc xe khác lướt qua. Hắn chỉ liếc một cái liền nhìn thấy người phụ nữ an tĩnh như nước kia. Mặt cô trắng bệch nằm đoan trang trên giường bệnh, lúc tiếp xúc với ánh mắt của anh còn mỉm cười. Mà trên người cô lúc ấy đầy bùn, tóc tai lộn xộn, cô càng như một đứa trẻ xuất thân từ khu ổ chuột.
Tôn Minh Huân càng thêm tò mò, trên người cô đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc thụ thương nằm viện, thỉnh thoảng hắn hỏi y tá tin tức về Lâm Thiến nhưng không thu hoạch được gì. Sau khi xuất viện, hắn bắt đầu chú ý đến cái người phụ nữ được gọi là Lâm Thiến kia, muốn đọc câu chuyện của cô. Đọc đã nhiều năm như vậy, cho đến hôm nay hắn vẫn không hoàn toàn đọc thấu, nhưng đã không bỏ được xuống rồi.
“Suy nghĩ cái gì?” Lâm Thiến nhẹ rũ chiếc lá trên đầu, có chút nghi hoặc liếc nhìn Tôn Minh Huân một cái.
Tôn Minh Huân cảm thấy trong xe có chút ngột ngạt, hắn quay cửa kính xe xuống để cho không khí tiến vào: “Vốn muốn nhìn người bạn mà em muốn giới thiệu trông như thế nào, đáng tiếc hôm nay duyên phận không tới.”
Lâm Thiến cười: “Là người không sợ đấu đá cùng Lâm Tĩnh, là người không sợ kết hôn cùng Hàn Duệ. Anh gặp qua sẽ thấy cực kì hứng thú.”
Nghe cô lạnh nhạt bình thản nói như vậy, Tôn Minh Huân không bình tĩnh: cho nên hôm nay Lâm Thiến mới tìm đến mình, muốn mình tiếp cận người đàn bà kia, để cho cô ta buông Hàn Duệ ra?
Chuyện giới thiệu bạn gái như vậy, Lâm Thiến thông qua Lâm Tĩnh làm không ít, nhưng chuyện chính mồm cô nói ra như hôm nay lại là cảm giác khác. Tôn Minh Huân có chút phẫn nộ, nhưng bộ dáng vẫn trêu đùa như cũ: “Sao em biết anh sẽ có hứng thú với cô ta?”
Lâm Thiến ung dung, vì vấn đề đối không khó với cô: “Số người phụ nữ anh gặp gỡ hơn một tháng không nhiều lắm, trên người mấy bọn họ có cái gì, cô ấy có cái đó.”
Tôn Minh Huân bỗng nhiên muốn hỏi Lâm Thiến: vì sao lại rõ ràng chuyện giao du của mình như thế? Quan tâm hay là vì nguyên nhân khác.
Một người phụ nữ biết rõ ràng tình sử của người đàn ông, hơn nữa không ngừng tìm kiếm người bạn gái “thích hợp” cho hắn, rốt cục có ý nghĩ gì? Đối với vấn đề này, Tôn Minh Huân vẫn muốn đạt được một đáp án mong muốn. Ví dụ như: người phụ nữ kia yêu người đàn ông cho nên cô mới có thể quan tâm nhất cử nhất động của người đàn ông kia như vậy. Bởi vì yêu, cho nên người phụ nữ để cho người đàn ông tiếp xúc với phụ nữ khác, về sau hắn sẽ phát hiện mình yêu nhất vẫn là người phụ nữ đó, bởi vì yêu...
Tôn Minh Huân nhìn người phụ nữ bình tĩnh bên cạnh, một cỗ đè nén thật lâu làm cho hắn không thể khống chế miệng mình: “Nếu anh thực sự yêu cô ta, muốn cùng cô ta đi tới thì sao?” Hắn có chút chờ mong rằng Lâm Thiến sẽ phản ứng, sẽ có chút khẩn trương tái nhợt.
Vẫn là mỉm cười, giống như biển chết không có biến hóa: “Như vậy... rất tốt a.”
Như vậy rất tốt... trong đầu Tôn Minh Huân vẫn vang vọng những lời này. Sau cùng nở nụ cười, cười chính mình quá u mê. Vấn đề vốn chỉ có thể trả lời như vậy. Nhất định là phương thức mình hỏi không đúng, lần sau đổi phương thức khác đi. Không đúng, không cần hỏi, hỏi cũng không nhất định là lấy được đáp án chân thật.
Lâm Thiến mở cửa tiến vào, lúc đi ngang qua phòng của ba, nghe được trong phòng mơ hồ có âm thanh rên rỉ, cô vô cảm mỉm cười: Lâm Chấn Hải thật là càng già càng tốt miệng.
Những buổi đêm như vậy, Lâm Thiến vẫn luôn muốn gặp cô của mình, người mà bị ba đuổi ra khỏi gia môn. Cô cực kì hâm mộ dũng khí của cô mình – dũng khí phản lại.
********************************************
Mặc dù Hàn Duệ có gọi điện thông báo tình huống, cũng nhờ Mạn Lâm chăm sóc con trai, nhưng Mạn Lâm vẫn thấy cực kì lo lắng bởi vì nghe chuyện của bọn họ tại làng chài, cô cảm thấy trong này không đơn giản. Cô thậm chí nghĩ là có khi nhà họ Lâm phái người làm như vậy.
Ngày hôm sau cô cố ý lùi công việc, mang theo Hữu Hữu chờ bọn họ. Hữu Hữu cực kì ngoan, trừ buổi tối khóc một hồi, thời gian khác cũng không ầm ĩ, rất an tĩnh.
Chỉ tiếc không chờ được bọn Hàn Duệ mà lại là hai người không nên tới. Mạn Lâm nhìn thấy Lục Lệ Thành và tên Đinh liền muốn đóng cửa lại.
Tên Đinh ngăn cánh cửa để cho Lục Lệ Thành xông vào. Lục Lệ Thành như kẻ điên, vội vàng tìm kiếm trong nhà. Hắn mở cửa phòng ngủ, thậm chí cả tủ quần áo, ngăn kéo nhưng không phát hiện người muốn tìm. Đến lúc hắn bất đắc dĩ đi từ phòng ngủ ra ngoài lại nhìn thấy một cậu bé con đứng trước mặt hắn, ánh mắt mở thật to, trong mắt đầy thắc mắc.
Tâm trí Lục Lệ Thành kích động: đây là con mình sao? Ánh mắt rất giống mình, cái mũi thì giống mẹ nó, miệng cũng không giống... Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng đứa nhỏ sẽ xuất hiện trước mặt mình, hắn cho rằng đứa nhỏ sớm đã không còn.
Hữu Hữu lui về sau một bước dài, bởi vì cái người xa lạ kia muốn sờ đầu của mình. Không biết vì điều gì mà bé không thích người này, có lẽ bởi vì trông người này không giống người tốt. Mắt thấy người đàn ông kia lại gần, Hữu Hữu tức giận, trừng mắt quát: “Chú là ai?”
Cánh tay dài của Lục Lệ Thành thu lại, ôm cậu bé vào lồng ngực mình, cười: “Ta là...”
Tiếng “ba” còn chưa có nói ra đã bị Hữu Hữu đẩy ra. Đứa nhỏ Hữu Hữu này không biết lấy đâu ra khí lực. Bé chạy đến đằng sau Mạn Lâm, tức giận nhìn hai vị khách không mời mà đến: “Thật sự là một chú quái lạ, vừa mới gặp liền ôm loạn Hữu Hữu.”
Mạn Lâm bảo vệ bé, cô hung hăng nhìn Lục Lệ Thành một cái: “Còn không đi, muốn tôi báo cảnh sát mấy người mới cam tâm sao?”
Lục Lệ Thành đứng lên, ánh mắt kiên định: “Để cho tôi mang đứa nhỏ đi.”
Hữu Hữu lắc đầu quầy quậy, giọng nói khẩn trương: “Dì Mạn Lâm, Hữu Hữu không muốn