“Trừ lời đồn Tả Hưởng là con riêng ra, còn có lời đồn Trương Ninh Trí không phải là con ruột của Trương lão gia.” Tề Phỉ nhíu mày, nói.
“Hả?!” Trương Nhất Manh mở to hai mắt nhìn.
Tề Phỉ nói: “Nét mặt cậu sao vậy hả? Đừng có nhìn tớ vậy được không? Tớ cũng kinh ngạc lắm chứ… Nghe nói khi mẹ của bọn Trương Ninh Giản gả cho Trương lão gia đã có thai, thật ra thì Trương lão gia rất yêu mẹ của bọn Trương Ninh Giản, nhưng bà ấy không thích Trương lão gia, luôn giữ hình bóng của người khác trong lòng, còn định cùng người đó sống đến suốt đời nữa. Nhưng mà hình như sau đó bọn họ không dám bỏ trốn, bà ấy đành phải gả cho Trương lão gia, khi đó bà ấy đã có thai, là Trương Ninh Trí. Vì bà ấy mang thai nên Trương lão gia không thể đụng vào, buồn phiền nên mới tìm đến người đàn bà khác, người đó chính là mẹ của Tả Hưởng. Nhưng Trương lão gia luôn yêu mẹ của bọn Trương Ninh Giản, sau khi Trương Ninh Trí được sinh ra, ông xem anh ta như con ruột của mình, quan hệ của hai người dần dần tốt lên, cuối cùng sinh ra Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản, đáng tiếc, lúc bà ấy sinh Trương Ninh Giản thì chết vì khó sinh.”
Trương Nhất Manh ngơ ngác nói: “Nghe chẳng khác gì phim dài tập Đài Loan vây.”
Tề Phỉ gật đầu: “Tớ cũng thấy vậy… Haiz, chuyện của mấy người có tiền vốn là vậy, phiền phức, rắc rối… Nhưng lời đồn thì đừng tin quá… Cậu đã ở nhà họ Trương một thời gian, thấy thế nào?”
Trương Nhất Manh suy nghĩ rồi nói: “Tớ cũng không dám nói chắc, dù gì cũng là chuyện riêng tư của người ta… Nhưng tớ cảm thấy quan hệ giữa ba anh em họ không tệ. Tuy là ban đầu thấy thái độ của Trương Ninh Trí với Trương Ninh Giản chẳng lấy làm tốt đẹp lắm, nhưng sau đó cũng tốt dần…”
“A!” Trương Nhất Manh nói, “Cậu có nhớ tớ từng bị Tả Hưởng bắt cóc không? Sau đó Trương Ninh Trí không chịu nói cho tớ biết anh ấy sẽ xử lý Tả Hưởng thế nào, Trương Ninh Hi còn cãi nhau với anh ấy nữa… Bởi vậy tớ mới nghĩ, sao Trương Ninh Trí lại nhún nhường Tả Hưởng đến thế, ra là đang chột dạ.”
Tề Phỉ kinh ngạc nói: “Chột dạ?”
“Ừm, trước khi Trương Ninh Giản nhớ lại mọi chuyện có nói với tớ một câu, câu nói đó là do Trương lão gia nói khi sắp mất – tôi chỉ có ba đứa con trai. Trong ba đứa con này thì dĩ nhiên có Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi rồi, nhưng người thứ ba không biết là Tả Hưởng hay là Trương Ninh Trí nhỉ? Aizzz… Mà Tả Hưởng bắt đầu gây chuyện từ khi nào?”
Tề Phỉ gọi điện thoại, đau khổ nghe ba cô mắng thêm một trận nữa, sau đó gác máy nói: “Là lúc Trương lão gia đang nằm liệt giường, sau đó không bao lâu thì Trương Ninh Giản bị tai nạn.”
Trương Nhất Manh càng thêm chắc chắn, gật gật đầu: “Vậy được rồi! Trương lão gia lúc nằm trên giường không chịu nói rõ trắng đen, trước khi chết lại thốt lên một câu như vậy, không biết ông ấy có ý gì nữa… Nhưng nói đi nói lại, rốt cuộc tớ cũng biết vì sao Trương Ninh Trí lại muốn đính hôn với Hà Lôi, chắc hẳn anh ta đang lo lắng, ít ra nếu Tả Hưởng thế chỗ của anh ta thì cũng có thể nhờ vào Hà Lôi.”
Tề Phỉ đập tay mấy phát, nói: “Ra là vậy, tớ cũng bắt đầu nghi ngờ lúc cậu kể mọi chuyện ra cho tớ biết rồi. Cảm giác của cậu không sai, anh ta đang cố ý, cố ý làm cho cậu thích anh ta! Dạy cậu khiêu vũ, nói những lời mờ ám, cũng vì muốn làm cho cậu thích anh ta!!! Cậu xem đi – Trương Ninh Giản lệ thuộc vào cậu, cậu thích anh ta, haha, vậy thì còn sợ gì nữa.”
Trương Nhất Manh giật giật môi: “Bởi vậy nên lúc đó tớ điên khùng thích Trương Ninh Trí cũng còn tha thứ được, chí ít không phải tớ tự mình đa tình!”
“Chột dạ gì chứ, sao lại sợ người ta nói cậu tự mình đa tình.” Tề Phỉ cười như không cười nói
“Cũng may tớ vẫn còn đủ lý trí, không để rơi vào tay giặc.” Trương Nhất Manh đắc ý nghiêng đầu: “Không bị sắc đẹp mê hoặc.”
Tề Phỉ véo má cô: “Đúng rồi, không bị sắc đẹp mê hoặc, hay là vì có một sắc đẹp khác hả?”
Trương Nhất Manh: “Cậu đi chết đi!”
Tề Phỉ cười cười, nhưng lúc sâu lại thở dài, nói: “Thật là phức tạp, làm như hai chúng ta Sherlock vậy.”
Trương Nhất Manh lắc đầu: “Ừm, dù gì thì giờ hiểu ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Tề Phỉ cười cười, nói: “Đúng vậy, cậu cũng có liên quan gì đến nhà họ Trương nữa đâu.”
Trương Nhất Manh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tên Trương Ninh Trí chết tiệt, dám lừa gạt thiếu nữ ngây thơ trong sáng thánh thiện như cô, đúng là tàn nhẫn quá!!!