Sống cùng người mình yêu cũng là một chuyện khá mệt. Chúng tôi mất dần sức khỏe của mình, hoặc cũng có thể vì cả hai đều là người thành công trong cuộc sống, chúng tôi luôn duy trì thứ được gọi là cao quí, thanh nhã của mình. Do người nào bận việc người nấy nên chuyện gặp mặt nhau không dễ dàng. Bởi thế mỗi tối đi làm về gặp được nhau như hò hẹn. Tôi về tới nhà cũng không dám tẩy trang.
Làm việc ngoài xã hội, tôi quen được mọi người tán dương là “người đàn bà giỏi giang”. Cách gọi đó khiến tôi rất thỏa mãn thói hư danh của mình, nhưng được nghe nhiều quá, tôi lại thấy vô vị. Tôi cho rằng thành công trong cuộc sống hôn nhân và thành công trong sự nghiệp đều quan trọng ngang nhau. Nhưng vấn đề giờ đây là, cùng với “thành công” trong sự nghiệp, tôi nhận thấy cuộc hôn nhân của tôi dần dần đi tới “thất bại”.
Sự thất bại đó lẽ nào có liên quan tới sự nghiệp? Lẽ nào làm một người vợ xuất sắc thời hiện đại lại là một quá trình tự bó buộc mình: trước tiên phải duy trì sắc đẹp, da dẻ mịn màng, thân hình mảnh mai, nhất thiết phải khéo thu vén gia đình, lại phải duy trì một vài sở thích cùng chồng. Lại phải kịp thời nạp kiến thức, nếu không khó thể trò chuyện được với chồng. Cần chú ý tới mọi tiểu tiết trong cuộc sống, nếu không sẽ nhàm chán… Những thứ như vậy khiến người ta thấy không cam tâm, thực sự cảm thấy rất mệt.
Có lẽ chính vì vậy, hôn nhân dần đi tới lãnh địa khiến người ta phải thất vọng. Mọi thứ đó là lỗi của ai? Tôi, hay anh ấy? Hình như, hình như không phải lỗi ai cả.
Tuy sự nghiệp quan trọng, nhưng dù sao chúng tôi đều cần phải sống. Trong cuộc sống, tôi là một phụ nữ thích lãng mạn, thấy chồng người khác lãng mạn, dịu dàng, tinh tế, tuy phần lớn số họ không thành công trong sự nghiệp như chúng tôi, về kinh tế không khá như chúng tôi – nhưng tôi luôn so sánh với chồng mình. Cứ như vậy, tôi lại thấy té ra chồng mình thật nhạt nhẽo.
Sinh nhật tôi năm đầu mới cưới nhau, tôi thấy chồng bận rộn, sợ tới lúc đó anh ấy lại quên mất nên trước sinh nhật nửa tháng, tôi phải báo mấy lần, dặn dò anh ấy tới lúc đó không được quên mua quà cho tôi, không được để tôi buồn. Những mỗi lần được nhắc nhở, anh ấy vừa bận việc vừa đáp chẳng chút tình cảm: “Được, được, em nói đi, em cần gì, anh mua ngay cho em là được chứ gì. Đơn giản ấy mà!”.
Nghe anh ấy nói vậy, tôi tự nhiên không hài lòng, liền làm nũng: “Như vậy là sao, để em chọn. Thế ngộ nhỡ cái em chọn và cái anh tặng không giống nhau thì sao? Thật chán chết!”. Thấy tôi bực, anh ấy mới ngừng công việc đang làm dở, nói đùa: “Được rồi, vậy tặng em cái hôn làm quà sinh nhật nhé”.
Câu này quả lãng mạn, nhưng không ngờ câu tiếp sau đó lại là: “Nhưng anh hay quên lắm. Tới lúc đó, em đừng quên nhắc anh hôn em nhé, mà đúng rồi, hôn má trái hay má phải đây?”.
Tôi thường tự lí giải những câu anh ấy nói là “đùa dí dỏm”, nhưng kiểu đùa như vậy nhiều quá, tôi thấy cũng vô vị. Quả thật, tới ngày sinh nhật tôi, anh thực sự quên khuấy việc mua quà tặng tôi. Không biết do quên không nhớ ra, hay lười không đi mua, vậy phải dùng nụ hôn từng hứa hẹn lần trước tặng bù cho tôi chứ.
Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, ngay cả nụ hôn đó, anh ấy cũng quên mất. Vừa đốt nến sinh nhật lên, chưa kịp đọc lời nguyện cầu và thổi nến, anh ấy đã bị cấp trên gọi đi. Trong lòng anh ấy, một cú điện thoại của sếp còn quan trọng hơn sinh nhật vợ gấp nhiều lần, vì nó có liên quan tới tiền đồ của anh ấy, anh ấy nào dám chống lại.
Một nguy cơ khác trong chuyện tình cảm của chúng tôi cũng xuất phát từ việc nên hay không nên có con. Cả hai chúng tôi đều thuộc típ người vì sự nghiệp. Trước khi lấy nhau đã giao hẹn kĩ là “không sinh con”, kiên trì đến cùng. Nhưng giờ đây, đột nhiên tôi nảy ra ý định muốn có con. Tôi cảm thấy cuộc hôn nhân rỗng như chúng tôi thật ra rất nguy hiểm.
Một gia đình không có con cái, cũng giống như một người đang sống bị rút mất xương, bị lóc thịt, chỉ còn lại lớp da rỗng, đứng phất phơ ngọn cờ “tình yêu” hư danh. Nếu chỉ dựa vào “tình yêu”, liệu chúng tôi có thể cầm cự được bao lâu? Huống hồ cái được gọi là “tình yêu” đó, ngày nay càng trở nên hư vô, xa vời.
Tôi nói ý tưởng muốn có con với chồng, anh ấy vừa nghe thấy đã kịch liệt phản đối. Tài ăn nói của anh ấy rất giỏi, tôi không nói lại được. Có thể lí lẽ của anh ấy cũng đúng, nhưng tôi không thể chấp nhận. Là một phụ nữ mà lại không được quyền làm mẹ, tôi thấy rất đau lòng.
Thế là cuộc sống hôn nhân của chúng tôi chỉ còn lại “cuộc sống vợ chồng” mỗi tuần một hoặc hai lần, mong manh yếu ớt.
Tôi phát hiện thấy hạnh phúc gia đình giờ thật mỏng mảnh, đã bị thời gian gặm nhấm từ lúc nào. Hạnh phúc mất đi giờ ở đâu? Liệu còn quay về được không? Tôi không dám đảm bảo.
Nếu thực sự không thể lấy lại hạnh phúc, vậy hãy để tôi trân trọng tất cả mọi thứ hiện có, tuy nó ít đến đáng thương.
Trong khi đó chồng tôi dồn tất cả thời gian làm việc. Đi ra khỏi nhà toàn nghĩ về công việc, trở về nhà rồi cũng vậy, lười nói chuyện với vợ. Do thời gian gần gũi nhau cứ ít dần, chúng tôi thiếu hụt sự giao lưu. Cả hai đều rơi vào trạng thái “không có gì để nói”.
Nhớ lại hồi yêu nhau, suốt ngày nói chuyện không ngớt, lấy nhau rồi đột nhiên không có gì đáng nói. Cũng không biết có vấn đề ở chỗ nào. Tôi thấy hôn nhân thật sự vô vị. Sau khi kết hôn, tuy sống cùng nhau, nhưng không chuyện trò, đi ra đi vào như người xa lạ, mất hết cảm giác.
Tôi biết điều này thật nguy hiểm nên luôn nghĩ cách để cứu vãn tất cả những gì đã mất nhưng luôn xử lí không khéo. Đúng lúc này, do quan hệ công việc, chồng tôi và tôi phải sống ly thân hai nơi. Tôi có bệnh luôn cầu cứu bệnh viện, lại cứ ngỡ rằng cơ hội để giải quyết mối nguy hiểm cuộc hôn nhân đã tới. Sự thật sau đó chứng minh rằng cách nghĩ của tôi quá ấu trĩ. Việc hai người ở tách ra hai nơi trái lại còn tạo nên hung thủ lớn nhất giết chết cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Hồi mới tốt nghiệp đại học, rất nhiều bạn học cùng ở lại Thượng Hải. Hiếm ai quay về quê hương cũ để phát triển sự nghiệp như vợ chồng tôi. Nhưng đó là ý nguyện của bố mẹ hai nhà. Dù sao họ cũng đảm nhận những chức vụ quan trọng trong cơ quan chính quyền, có thể dễ dàng sắp xếp công việc tốt cho con cái.
Sự thật cũng chứng minh rõ, bước đi của chúng tôi hồi đó là rất đúng. Đám bạn học ở lại Thượng Hải tìm việc thật không dễ dàng. Trong khi chúng tôi rất thoải mái, tới làm việc ở những cơ quan nhà nước, có chức vị, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Nhưng gần đây, cơ quan của chồng tôi lập chi nhánh ở Thượng Hải. Cấp trên cử anh ấy tới đó làm giám đốc chi nhánh. Đây là một việc rất tốt. Nếu thuận lợi, sau khi làm việc ở đó hai năm, anh ấy quay về Hàng Châu và được thăng chức cao nữa. Đương nhiên Tường chồng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội. Anh ấy vội vã tới Thượng Hải.
Tuy Thượng Hải cách Hàng Châu không xa, nhưng văn phòng mới đang giai đoạn chuẩn bị, công việc bộn bề nên anh ấy rất ít cơ hội về Hàng Châu. Và dù thỉnh thoảng có về cũng rất vội vã, ở nhà chưa đầy nửa ngày đã bỏ đi.
Cuộc sống vợ chồng mỗi người một nơi đã hạ màn cuộc hôn nhân của chúng tôi. Những ngày tháng sống xa nhau không hề đem lại cảm giác đau khổ như chúng tôi tưởng tượng. Trái lại, còn thấy hứng thú vì cảm giác mới mẻ. Thế nên tôi mới cho rằng trong cuộc sống hôn nhân, ở một giai đoạn nào đó sống ly thân không chừng lại tránh được nguy cơ hôn nhân tan vỡ.
Những ngày chồng đi vắng, phòng khách nhà tôi là nơi sạch sẽ nhất. Tôi không có bạn bè, cũng không đưa khách về nhà bao giờ. Tôi là người phân tách rõ ràng nhất giữa công việc và cuộc sống. Không quan hệ với các đồng nghiệp ngoài chuyện công việc. Thế nên phòng khách nhà tôi luôn là nơi trống trải nhất. Thoắt một cái, tôi như quay về thời kì thiếu nữ, một mình lặng lẽ ngồi đọc sách, nghe nhạc, ung dung thoải mái.
Nhưng những ngày sống xa chồng quá dài, tôi lại nhận thấy đàn bà đã từng kinh qua chuyện đàn ông thật không thể thiếu đàn ông được. Nhưng tôi không chịu thừa nhận điểm này với chồng. Vì dường như anh ấy không có khát vọng như tôi. Nhưng đó chỉ là tôi đoán mò thôi. Thực tế chồng tôi nghĩ sao, tôi cũng không rõ. Qua giọng nói bình thản của anh ấy gọi từ Thượng Hải về, tôi tin vào cảm giác của mình rằng anh ấy vẫn giữ mình.
Cuộc sống vợ chồng mỗi người một ngả mang tới những biến đổi to lớn với tôi. Trong những ngày tháng cô đơn, nằm trong bóng đêm sâu hun hút, tôi như kẻ hồi xuân, không tài nào chợp mắt được, chỉ liên tục nghĩ về đàn ông. Và ngượng thay, người đó lại không phải chồng tôi.
Cảm giác này khiến tôi vô cùng hưng phấn, lại càng mất ngủ hơn. Sách vở trong nhà không còn khiến tôi thích thú. Tôi vùng dậy lục lọi tủ đựng băng đĩa. Mất hồi lâu mới phát hiện ra từ trước đến nay chồng tôi là một người đàn ông quả thực trong sáng, trong nhà tìm không ra nổi một chiếc đĩa sex. Tôi thất vọng, quay trở lại giường.
Trong những ngày tháng vô vị tiếp đó, tôi bắt đầu những tưởng tượng kì lạ như một chuyến lữ hành không mục đích. Thế nhưng nó có thể biến cuộc sống hư vô này trở nên chân thực hơn hoặc đáng tin hơn.
Thế rồi một hôm không nhịn nổi, tôi ra đầu đường mua một đống đĩa sex. Đây là lần đầu tiên tôi được xem chúng, quả thực rất kích thích, tôi ngồi xem mắt tròn mắt dẹt, người nóng rừng rực.
Có lẽ do những đĩa sex làm ảnh hưởng, tôi trằn trọc trên giường, không tài nào ngủ được. Đầu óc chỉ toàn hiện ra cảnh nam nữ làm tình. Tôi là một người phụ nữ khỏe mạnh, nhiều khát khao nhưng hôn nhân không đáp ứng đủ cho tôi. Có thể từ một nơi nào đó, tôi mới có thể tìm được phần thiếu hụt đó. Nhưng bản tính gái nhà lành lại ngăn tôi không được làm điều đó.
Tôi bắt đầu dằn vặt suy nghĩ. Có phải tôi đang tự trói buộc mình tới chết khô không? Tôi có thể xé bỏ nó không? Sống “thoáng” một chút liệu có hợp với tôi không?
Tình dục là động lực nguyên thủy nhất của con người. Trước đây chúng ta thường kìm nén tình dục, nhưng ngày nay đã cởi mở rồi, điều kiện thay đổi, quan niệm đã thay đổi, tình dục đã vùng lên sau một thời gian dài bị kìm nén. Thỏa mãn cuộc sống tình dục đã trở thành một bộ phận quan trọng trong chất lượng cuộc sống. Trong hôn nhân, người không được thỏa mãn tình dục sẽ đi ngoại tình. Số lượng này ngày càng tăng, bất kể đàn ông hay đàn bà.
Quy trình ngoại tình thông thường của phụ nữ là “chán cũ thích mới” và “vứt cũ để tìm mới”. Rất hiếm người “thích mới nhưng không chán cũ”. Phụ nữ luôn dũng cảm và thẳng thắn hơn đàn ông khi đeo đuổi hạnh phúc hôn nhân. Phụ nữ luôn khó có thể phân tách giữa tình yêu và tình dục. Họ không như cánh đàn ông vẫn có thể ân ái, vẫn có thể đạt tới khoái cảm dù không có tình yêu. Chỉ khi nhu cầu tình cảm của mình được thỏa mãn, họ mới tình nguyện hiến dâng, và đạt được độ hòa hợp thống nhất về cả tình dục và tình cảm, linh hồn và thể xác mới hòa làm một.
Tôi quen Hiểu Phàn chính là trải qua một quá trình như vậy. Chúng tôi quen nhau rất ngẫu nhiên. Một lần tôi gọi điện cho một người bạn nhưng lại bấm nhầm một số. Gọi xong tôi nghe thấy giọng một người đàn ông nói: Mỹ Linh à? Em gọi điện ở đâu thế? Sao anh chưa nhìn thấy số này? Anh đang định gọi điện thoại cho em, may quá em lại gọi tới. Sắp tới sinh nhật mẹ rồi, em định tặng cho mẹ quà gì?