oá hoa nào đó trong lớp thì chắc chắn anh ta sẽ rất vui, đằng này họ lại gán ghép với một tiểu nha đầu béo bự như tôi, anh ta cảm thấy bị bẽ mặt. Để giữ thể diện và để làm rõ mọi chuyện, anh ta bắt đầu phớt lờ tôi.
Nói thật, tôi cũng không thích chuyện gán ghép này lắm. Ngày ấy, tôi đang mơ mộng thích cậu lớp trưởng lớp tôi. Cậu ấy cao, làn da trắng mịn, nụ cười tươi tắn, lại còn có mái tóc xoăn hung hung, nhìn như người ngoại quốc, rất được các cô gái mến mộ.
Chu Nhất Minh người đã thấp bé, khi ấy mặt còn đầy mụn trứng cá, luận về “sắc đẹp” thì không bằng một nửa cậu lớp trưởng lớp tôi. Vì thế tôi cũng không thích gây tiếng tăm với anh ta. Anh ta lờ tôi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa.
Cứ như vậy, anh ta chê tôi, tôi cũng chê anh ta, mối quan hệ dần xa cách. Dừng lại ở đó thì còn được. Hận nhất là vì anh ta muốn chứng minh mình không có quan hệ gì với tôi nên thường xuyên hùa theo đám nam sinh cùng lớp chế giễu tôi béo. Một lần, hai lần tôi đều nhịn, về sau thực sự không chịu được nữa bèn cãi nhau với anh ta một trận.
Hôm đó, tổng động viên toàn trường làm vệ sinh, tôi phụ trách lau sàn nhà. Từng xô từng xô nước giội xuống, làm cho khu hành lang lênh láng nước. Tôi xắn cao quần, cầm chổi lau nhà cố gắng lau sạch những vết nước đọng, bận rộn một lúc cuối cùng cũng gọn gàng, sạch sẽ.
Tôi đang định đi vào lớp nghỉ ngơi một lát thì Chu Nhất Minh và mấy nam sinh cùng lớp cũng đi đến. Trong đó có một tên xấu tính nhìn thấy hai ống quần đang xắn cao khiến bắp chân tôi lộ ra thì liền chỉ trỏ và cười ha ha, nói: “Wow, chân to chưa, như chân voi ấy!”
Tôi nghe thấy thế thì tức điên người, tay chống nạnh xông lên, mắt trợn trừng cãi lại: “Chân to thì làm sao? Chân to thì sao? To một chút, gió thổi không bị ngã.”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh lại chêm vào một câu như đổ thêm dầu vào lửa: “Đôi chân của em có mà bão cấp mười thổi cũng chẳng ngã.”
“Đánh người không đánh mặt, hại người không hại đến tâm”, tôi đã bị chọc đúng nơi yếu đuối nhất của tâm hồn rồi. Tôi thở gấp vì tức giận. Được lắm, tên Chu Nhất Minh này, rõ ràng muốn làm khó mình đây! Anh cứ đợi đấy, để xem tôi xử lý anh thế nào. Tôi cũng biết điểm yếu của anh ở đâu. Anh sợ nhất người ta nói anh thấp, cũng giống như tôi sợ người ta nói mình béo. Bây giờ anh dám nói chân tôi to thì tôi sẽ nói chân anh ngắn.
Quả nhiên, tôi vừa nói anh ta lùn, anh ta đã tức điên, cố cãi sống cãi chết là anh ta không lùn. Tôi không muốn cho anh ta có cơ hội cãi lại nên nói như bắn súng liên thanh: “Đàn ông cao dưới một mét tám đều là loại tàn phế cấp hai, Chu Nhất Minh anh ngay cả một mét bảy cũng không đạt, chẳng qua chỉ là loài vi sinh vật mà thôi, nếu không dùng kính hiển vi thì chắc cũng không nhìn thấy.”
Câu nói của tôi đã chọc đúng chỗ đau khiến mặt anh ta tối sầm lại, anh ta chỉ vào tôi, gầm lên như thể bị Mã Cảnh Đào[4] ám: “Cứ cho là vi sinh vật thì cũng còn hơn chiều ngang vượt quá chiều dài.”
[4] Diễn viên khá nổi tiếng người Đài Loan.
“Anh...” Tôi tức run người, chỉ vào anh ta chửi: “Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
Anh ta cũng không chịu thua. “Đồ béo bự... đồ béo bự chiều ngang to hơn chiều dài.”
“Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
“Đồ béo bự, chiều ngang to hơn chiều dài.”
“Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
Hôm đó tôi và anh ta cứ thế cãi nhau như hai cái máy, cãi đến mức mặt đỏ tía tai. Cũng không biết có bao nhiêu học sinh khác vây quanh chúng tôi xem trò náo nhiệt này, kín mít cả hai đầu hành lang. Cuối cùng trận chiến ác liệt đó đã bị một thầy giáo đi qua trấn áp. Hai bên thế là hoà, bất phân thắng bại.
Chỉ là trận khẩu chiến đó nhất thời sướng cái miệng nhưng hậu quả để lại trong suốt ba năm học cấp ba, bất luận là tôi hay Chu Nhất Minh đều không có mấy học sinh gọi đúng tên chúng tôi nữa.
Tên của tôi được thay thế bằng biệt danh “Bé bự”, còn Chu Nhất Minh bị gọi là “Vi sinh vật”.