làm gì khác hơn ngoài việc giống như con gà mái dang hai cánh tay ra, ngăn ở trước cửa, "Ngũ Tiểu Thư, a Đình, hiện tại các người không thể đi vào. "
"Tại sao?" Long Hồ nhăn mày lại, không vui chất vấn, trên mặt rõ ràng đang nóng nảy.
Mặc dù Hàn Lạc Đình không có mở miệng, nhưng anh đang dùng ánh mắt lạnh lẽo, một cái lại một cái rơi trên người Cao Chánh Văn, làm cho Cao Chánh Văn không thể làm gì khác hơn ngoài không có khí thế mà run rẩy nói:"Đây là ý của Linh Lan, cô ấy nói trừ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc ra, tất cả mọi người cô ấy đều không muốn nhìn thấy."
"Cái gì?" Hàn Lạc Đình không ngờ đến chuyện này, hai mày kiếm nhíu thật chặt lại, sắc mặt càng khó coi hơn.
"Đúng! Hơn nữa tôi khuyên các người đừng nên xông vào, cô ấy hiện tại cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, các người nên biết, cô ấy hiện đang mang thai, không thể nổi giận, cũng không thể cử động mạnh, nếu không lần này tôi không thể bảo đảm đứa bé trong bụng của cô ấy có thể giữ được hay không."
Đoán được chuyện này, nhưng lấy được chứng thực* từ trong miệng Cao Chánh Văn, là một chuyện khác, đả kích khổng lồ, chân Hàn Lạc Đình gần như không còn đứng vững, "Cô ấy muốn giữ lại đứa bé?"
*chứng cứ xác thực
"Dĩ nhiên, xem ra cô ấy rất thích đứa bé, thích đến ngay cả Ảnh Vệ cũng không làm."
Lời nói của Cao Chánh Văn đầy khâm phục, nhưng nghe vào trong tai Hàn Lạc Đình, lại rất bi thương.
Nếu như không phải yêu cha của đứa bé, tại sao cô đến ngay cả Ảnh Vệ cũng không làm? Hơn nữa có thể có một gia đình, có một đứa bé giống như cô khi còn bé vậy, vẫn luôn là ước mơ của cô, anh biết, cũng rất rõ ràng.
Cô yêu người đàn ông kia như thế, thế nhưng người đàn ông kia lại chậm chạp không chịu xuất hiện, vậy ý là gì? Người đàn ông khốn kiếp như vậy, có điểm nào đáng giá để cô bảo vệ như thế, thậm chí yêu đến ngay cả mạng sống cũng không cần?
"Cha của đứa bé, rốt cuộc là ai?" Nhịn xuống lửa giận hừng hực trong lòng, anh chịu đựng hỏi Cao Chánh Văn.
Nhưng nhìn thấy sự do dự trên mặt đối phương, anh biết rõ trừ bản thân Đỗ Linh Lan ra, hoàn toàn không có người nào biết cha của đứa bé là ai, người đàn ông cô yêu, cuối cùng là ai?
Cho dù anh muốn kéo người đàn ông kia đến trước mặt cô, cũng không cách nào vì cô làm được.
Chưa từng thấy mình vô dụng như thế, anh không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dựa vào vách tường, trợt ngồi dưới đất.
"Lạc đình?" Sự khác thường của anh, làm tất cả mọi người lo lắng.
Đỗ Linh Lan đã nằm xuống, bọn họ cũng không chịu nổi nếu có thêm một người khác, "A đình, tôi gọi y tá Hoài chuẩn bị một phòng bệnh, trước tiên cậu nên nghỉ ngơi." Cao Chánh Văn nói.
Sắc mặt Hàn Lạc Đình tái nhợt, giống như mất máu quá nhiều, giống như sắp ngã xuống.
Chỉ có Hàn Lạc Đình mới biết, anh mệt mỏi không phải vì mất máu quá nhiều, mà là vì từ tận đáy lòng không có cách nào trở thành người quan trọng nhất trong trái tim Đỗ Linh Lan, không có cách nào vì cô chống lại một mảng bầu trời.
Phải làm sao, mới có thể thay thế, thay thế được vị trí "Người đàn ông kia"?
Phải làm sao, mới có thể trở thành người quan trọng nhất trong lòng cô?
Anh mệt mỏi, cũng bất đắc dĩ, lại khăng khăng muốn ở bên ngoài cửa phòng của cô, mặc cho mọi người khuyên anh, anh cũng không chịu rời khỏi.
Cho đến khi Cao Chánh Văn chích thuốc an thần giúp anh, bắt buộc anh nghỉ ngơi, anh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, để cho mình rơi vào một mảng tối tăm.
Đỗ Linh Lan biết, Hàn Lạc Đình vẫn ở bên ngoài cửa phòng cô.
Cô không hiểu anh vừa tỉnh lại đã đến đợi ở bên ngoài cửa phòng cô là vì lý do gì, cô cũng không cho phép mình tự đa tình mà đi suy đoán, cô chỉ muốn chuyên tâm nghỉ ngơi, cho đến khi Cao Chánh Văn tuyên bố tình trạng của cô đã ổn định lại, chỉ cần cẩn thận một chút, cô đã có thể sinh hoạt như những người bình thường khác.
Cô rất vui mừng nghe được tin tức cơ thể đã khôi phục ổn định, cho nên thừa dịp Cao Chánh Văn lại chích thuốc an thần cho Hàn Lạc Đình, cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi bệnh viện, trở lại Long Gia.
Cô về tới Long Gia đã là gần lúc hoàng hôn, nhưng cũng chỉ có lúc này, người cô muốn tìm mới xuất hiện.
Cô đi tới thư phòng của người kia, gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh của Long Triều, chính là người cô muốn tìm.
Mở cửa đi vào, lấy lá thư chính mình đã chuẩn bị đặt trên bàn của anh, rồi sau đó rũ mắt xuống, chờ anh mở lời.
Long Triều cầm lá thư trên bàn lên, nhìn cô gái vẫn luôn rũ mắt xuống, "Đây là quyết định của cô?" Anh hỏi điều này đối với cô gái vẫn luôn trung thành, cũng không có một chút bất ngờ khi cô có quyết định như vậy.
"Đúng! Tôi đã quyết định, hơn nữa với tình trạng cơ thể bây giờ, cũng không thích hợp ở lại bên cạnh tiểu thư, hi vọng Tam thiếu gia đồng ý." Tay nhỏ bé của Đỗ Linh Lan, hơi xoa nhẹ bụng dưới đã có phần nhô ra, trên mắt có ánh sáng yêu thương của người mẹ.
"Rời khỏi Long Môn, cô sẽ đi đâu?" Đối với thuộc hạ sắp rời đi, Long Triều chưa bao giờ tệ bạc, nếu như sau khi rời khỏi Long Môn, cuộc sống của cô không thể bảo đảm, anh quyết sẽ không ngồi yên mà nhìn.
"Tôi sẽ trở lại thị trấn nhỏ nơi mẹ đã lớn lên, ở đó rất yên tĩnh." Ở trong trí nhớ mơ hồ của cô, mẹ cô lớn lên tại một thị trấn nhỏ, là một nơi xinh đẹp lại yên tĩnh, cô dù sao cũng thích nơi đó, được vui chơi đến quên cả trời đất, "Nơi đó, rất phù hợp cho đứa trẻ lớn lên."
"Tại sao không nói với cha của đứa bé?" Long Triều hỏi.
Nghe vậy, cô có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông giống như cái gì cũng biết kia.
Mà anh chỉ dùng đôi mắt giống như hiểu rõ tất cả mọi chuyện nhìn vào trong mắt cô, giống như đang chờ đáp án của cô.
Cô không thể kéo dài thời gian cùng anh nữa, cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng cô không muốn bảo bối của mình mệt mỏi, cô dự định nói lời từ biệt sau đó lập tức rời khỏi, về cơ bản phần lớn mọi chuyện, trong khoảng thời gian cô nằm ở bệnh viện, cô đã dùng điện thoại nói rõ rồi, cô chỉ cần vào thư phòng một lát là được rồi.
Cô thở dài thườn thượt, không ngờ Long Triều đối với chuyện tình cảm của cấp dưới cũng có thể bát quái như thế, "Bởi vì, tôi không muốn chờ đợi bên cạnh một người đàn ông không yêu tôi, càng không muốn anh bởi vì đứa bé mà bắt buộc mình phải chấp nhận tôi."
"Cô lại biết anh ta sẽ bắt buộc mình?"
"Anh ấy sẽ, bởi vì anh ấy chính là một người đàn ông như vậy." Cô hiểu anh rất rõ, cho nên mới bị tổn thương sâu sắc như thế, "Nếu như Tam thiếu gia không còn chuyện gì khác cần dặn dò, Linh Lan sẽ rời đi trong hôm nay."
"Hôm nay? Cô cũng không muốn tham dự hôn lễ của Tiểu Hồ?"
"Ngày đó tôi sẽ đến, tôi cũng cần đi thu xếp một chút chuyện." Cô không thể, cũng không muốn ở chỗ này quá lâu, trực giác Hàn Lạc Đình quá nhạy bén, ở lâu một ngày, cô lo lắng đề phòng nhiều thêm một ngày.
"Lạc Đình biết cô phải đi chưa?"
Bên tai nghe được tên của anh, hô hấp Đỗ Linh Lan cứng lại, "Tôi cho là, tôi chỉ cần chào từ biệt một mình Tam thiếu gia là được rồi."
"Dù như thế, nhưng cô không cảm thấy cô nên nói với cậu ta một tiếng sao? Tôi nói đúng không? Lạc Đình."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông cao lớn không biết từ khi nào lại xuất hiện trong thư phòng, bây giờ anh, nên nằm ở trên giường trong bệnh viện ngủ mê man vì tác dụng của thuốc an thần mới phải, không nên xuất hiện ở đây.
Hàn Lạc Đình ngẩng mặt lên, sắc mặt không hề khác thường, với thường ngày cũng không có chút khác biệt.
Nhưng chỉ cần cô có thể đưa mắt lên nhìn mặt anh, cô có thể dễ dàng phát hiện, thế nhưng trên trán anh lại đầy mồ hôi, từng giọt một chảy xuống đất, anh đang chống lại tác dụng của thuốc an thần trong cơ thể, mạnh mẽ chống mình từ trong bệnh viện đuổi theo cô trở về, anh chỉ cần một giây không thấy cô sẽ không chịu được.
Đỗ Linh Lan không phát hiện ra sự khác thường của anh, chỉ ép buộc mình thể hiện nét mặt không khác với thường ngày, cúi nửa đầu, giọng cung kính nói:"Thủ lĩnh, ngay lúc này tôi chính thức cầu xin anh, xin cho phép tôi từ chức."
Hàn Lạc Đình gắt gao nhìn chăm chú xoáy tóc kia, cho đến tận một lúc sau đó, cô vẫn không muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, điều này khiến trái tim anh rất khó chịu.
Bỗng nhiên một trận hoa mắt truyền đến, anh dùng toàn bộ sức lực mới có thể chống đỡ lại trận mắt hoa này, không để cho mình ngã xuống ở trước mặt cô, không có bất kỳ một người đàn ông nào muốn ngã xuống trước mặt người phụ nữ mình yêu, anh cũng vậy.
"Tại sao phải đi?" Anh khó khăn mở miệng hỏi, đè nén giọng nói quá mức lại trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Người không biết sẽ cho rằng anh hoàn toàn không quan tâm chuyện cô đi hay ở, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, mà Đỗ Linh Lan, cũng là đang hiểu lầm.
Lòng của cô vô cùng khổ vô cùng đau, tuy nhiên chỉ có thể giống như người câm điếc đang ăn hoàng liên*, tự biết đau khổ, "Bởi vì cơ thể tôi bây giờ, đã không thể thực hiện trách nhiệm của mình." Cũng giống như lấy cớ, cô hướng về phía người đàn ông cô yêu thương sâu đậm trước mắt rồi nói.
*Cây thảo sống lâu năm, cao khoảng 30cm, phiến lá gồm nhiều lá chét, có viền răng cưa to, thân rễ hình trụ, nhiều rễ con, màu nâu vàng nhạt, có vị rất đắng.
Cô không hiểu anh đã biết rõ ràng tình trạng cơ thể của cô, còn cố ý hỏi cô rời đi vì lý do gì, nhưng cô tự nói với mình, cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cô có thể rời khỏi Long Môn, từ đó có thể tránh xa Hàn Lạc Đình, chỉ cùng tiểu bảo bối của cô sống hạnh phúc qua ngày.
Cô sẽ không biết, anh có bao nhiêu thắc mắc đối với việc anh biết chuyện của cô, nhưng anh không để ý, chỉ muốn cô có thể ở lại, ở lại bên cạnh anh, anh không quan tâm cha của đứa bé là ai, anh sẽ coi đứa bé là con của mình, chỉ cần cô đồng ý ở lại, anh chuyện gì cũng sẽ đồng ý với cô.(huhuhu…sao anh Đình không chịu nói ra những lời này kia chứ?)
Nhưng mà, một trận lại một trận mắt hoa, gần như khiến chân anh đứng không vững, lúc này anh bắt đầu căm ghét bản thân mình trong khoảng thời gian này không có nghỉ ngơi thật tốt, khiến Cao Chánh Văn phải dùng thuốc an thần buộc anh nghỉ ngơi.
Anh nhắm mắt lại, cố đè xuống trận hoa mắt kia, một hồi lâu mới có thể mở miệng lần nữa nói:"Cha của đứa bé, rốt cuộc là ai?" Anh muốn biết, là người đàn ông nào, lại khiến cô say mê như thế, yêu như thế?
Anh đang ghen tỵ với người đàn ông kia.
Vấn đề của anh, làm lông măng trên lưng cô hoàn toàn đứng thẳng lên.
"Cha của đứa bé, là người đàn ông tôi yêu." Thật ra thì cô hoàn toàn có thể không trả lời, không có bất kỳ luật pháp nào, lại muốn thuộc hạ hướng về cấp trên giao phó tình cảm của mình, vậy mà vẫn mang theo vài phần quật cường ngay cả bản thân mình cũng không rõ, cô hít sâu một cái sau đó trả lời, nhưng nắm đấm lại không tự chủ mà siết chặt.
Cô đang khẩn trương, anh nhìn ra được.
"Hắn là ai?" Anh hỏi lại.
Cô bất đắc dĩ cười khổ, anh bắt đầu hỏi tới lần nữa làm cô cảm thấy oán nhẫn* cũng là đối với cô vô tình, cần gì phải hỏi cô lần nữa, làm cô hiểu lầm.
* oán hận + tàn nhẫn
"Cô không muốn nói?" Đến bây giờ, vẫn còn bảo vệ cho người đàn ông kia.
"Đúng." Cô sẽ không nói, cô sẽ mang theo bí mật này, vĩnh viễn rời khỏi anh, rời khỏi Long Môn.