h ăn mừng, lúc này có nhân hỏi:“Vậy trò chơi kia tiếp tục nữa hay không?”
“Đương nhiên tiếp tục!”
————————————–
“Tổng tài, anh muốn kéo tôi đi đâu?”
“Không biết.”
Cái gì? Người này……“Tổng tài, trước hết thả tôi ra được không? Tư vị thật không thoải mái.”
Tôn Hạo Trạch liếc nàng một cái.“Bữa tối chưa ăn cái gì vậy tư vị cũng sẽ không thoải mái?”
Hắn ôm nàng trực tiếp đi ra cửa sau khách sạn, đem nàng đặt trên ghế đá: “Thay đổi không khí một chút.”
Giờ phút này hắn đối tốt với nàng hay chỉ là ảo giác?
“Tổng tài, anh có biết anh kéo tôi rời đi như vậy sẽ làm mọi người hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Hiểu lầm cái gì? Hắn nói làm cho nàng không biết nên trả lời như thế nào. Đúng vậy, hắn không sợ bị hiểu lầm bởi vì hắn căn bản là không có ý gì, cũng sẽ không để ý có bị hiểu lầm hay không. Không giống nàng, loạn thất bát tao một đống ý tưởng.
Nàng nâng mi mắt nhìn bầu trời đêm, không biết có phchirdo đang ở trên núi cao hay không, nàng cảm thấy đêm nay sao đặc biệt sáng, đặc biệt đẹp.
Tôn Hạo Trạch nhìn nàng dưới ánh trăng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo toát vẻ nhu hòa, xinh đẹp bất khả tư nghị. Hắn có chút chần chờ mở miệng,“Về chuyện buổi chiều……”
“Tổng tài, anh không cần phải nói, hết thảy đều là tôi sai, là tôi suy nghĩ nhiều mới sinh ra hiểu lầm như vậy, nghĩ anh đối tốt với tôi…… Tóm lại tôi đã chỉnh lại cảm xúc của mình, anh không cần lo lắng, về sau tôi sẽ không để anh tức giận như vậy nữa.”
“Tôi có nói là tức giận sao?”
Ngữ khí hung lệ lãnh đạm làm cho hốc mắt Đường Tiểu Oánh thoáng chút đỏ, nàng lập tức nghiêng mặt đi.
“Tôi đang nói chuyện, làm chi quay mặt đi?” Tôn Hạo Trạch có chút thô bạo giữ lấy cằm nàng. Thế này mới phát hiện nàng khóc.“Cô khóc cái gì?”
Nàng cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào.“Tổng tài, thực xin lỗi, tôi nghĩ mình cần một chút thời gian mới có biện pháp sửa sang lại cảm xúc thật tốt, bây giờ anh cũng không cần để ý đến tôi. Giống hiện tại, tôi cũng không biết nguyên nhân anh ôm tôi ra đây làm gì, nhưng anh cứ như vậy tôi sẽ càng thêm miên man suy nghĩ, càng không thể hảo hảo sửa sang lại cảm xúc.”
Hắn vì sao lại ôm nàng ra đây?
Nói thật ngay cả chính hắn cũng không giải thích được, chỉ biết là hắn không muốn để cho người khác chạm vào nàng…… Rốt cuộc là từ khi nào hắn lại trở nên như vậy? Hắn biết rõ tất cả không phải lỗi của nàng bởi vì đều là hắn chủ động tới gần nàng.
Hắn hướng bên cạnh nàng ngồi xuống.“Cô thích tôi sao?”
“…… Ân.” Đường Tiểu Oánh hồi lâu mới gật đầu.“Nhưng là tôi sẽ nhanh sửa lại cảm xúc……”
“Cô thích tôi ở điểm nào?”
Không chút do dự, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Anh thực ôn nhu.”
Nàng choáng váng sao? Hắn mà ôn nhu? Buổi chiều không phải còn nói lời quá đáng với nàng sao? Mà giờ phút này nàng vừa khóc vừa cười nói hắn thực ôn nhu, lúc này ai dám nói nàng không đáng yêu, làm đau lòng người?
Hắn đoán có lẽ nàng đơn thuần nên hấp dẫn ánh mắt hắn, mặc kệ người khác đối xử như thế nào nàng cũng chỉ tươi cười ngây ngô đáp lại, làm cho người ta dỡ xuống phòng bị cảnh giác.
Hẳn là như vậy, hấp dẫn nhân sinh thật phức tạp. Hắn chủ động tới gần, cùng một chỗ với người đơn bào như nàng làm cho hắn cảm thấy thoải mái. Ngày đó ăn bữa tối ở cửa hàng nhỏ cùng nàng, có thể nói đó là bữa cơm vui vẻ nhất của hắn nhiều năm qua. Đã lâu trong lòng hắn không thấy khoái hoạt như vậy.
Có lẽ là từ lần đó tầm mắt hắn càng không rời được nàng, bởi vậy buổi chiều ở trong rừng rậm thấy nàng thần sắc biến đổi hắn khẳng định nàng có chuyện, quả nhiên, hắn không đoán sai.
Hắn giơ tay vuốt khuôn mặt nàng, có chút chần chừ. Không lẽ cứ để tiểu nữ nhân đơn thuần đáng yêu bị cuốn vào cuộc đời phức tạp của hắn sao? Nhưng tựa hồ hắn đã không thể nàng tha nàng.
Cho dù biết rõ như vậy lại nghĩ một đằng làm một nẻo, nhưng mà hắn cố không được, vẫn là hành động đi.
Hắn cúi đầu, hôn trụ môi nàng.
“Tổng tài?” Hắn đột nhiên hôn môi, làm cho Đường Tiểu Oánh thập phần ngạc nhiên, không biết nên phản ứng như thế nào.
Hắn cười hỏi:“Như vậy người khác sẽ hiểu lầm nhiều hơn sao?”
“Đương nhiên!” Nàng cũng vậy.
“Vậy cứ để cho người khác hiểu lầm đi, chúng ta hôn tiếp.” Hắn lại lần nữa che lấy đôi môi đỏ mọng mềm ngọt.
Môi nàng mềm mại đến bất khả tư nghị bộ, thưởng thức hương vị ngọt ngào này cảm giác tâm mình bị giam cầm đã lâu, một cỗ ấm áp vây quanh, chậm rãi hòa tan.
Tôn Hạo Trạch đem nàng ôm vào trong ngực hôn thật sâu.
Hắn nghĩ không ra cũng không nghĩ buông tay nàng. Chuyện trước kia sau này hắn sẽ cùng nàng nói. Từ nay về sau nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn mà thôi.