khẽ vuốt lên bộ ngực mềm mại của nàng , kỷ xảo vuốt ve.
“Không được . . . . .” Nước mắt gợn sóng chống cự,cô thề chỉ cần hắn không đụng cô ,cô có thể im lặng rời khỏi cuộc sống của hắn hắn, vui vẻ chịu đựng đợi ở một góc, nhìn hắn và Chung Uyển Nhi có đôi có cặp,còn sẽ chúc phúc cho tương lai tốt đẹp của bọn họ.
“Không cho con nói không được!”
Một tiếng xé rách, nút chiếc áo màu đen bó sát người đột nhiên mở rộng, tay của hắn chạm lấy áo ngực màu đen bó sát người cô, Bách Lý Tuấn cúi đầu, dọc theo Lace bên ngoài da thịt không ngừng khẽ hôn, rước lấy cô cong người phát run.
“Ưm . . . . .” Cô bất lực rên rỉ.
Không có biện pháp chống cự người đàn ông ma quỷ xâm lược, cho dù cho thương tâm nhưng khi hắn vuốt ve đủ loại,cô bị đùa e rằng khó khống chế mình.
“Nhạy cảm như vậy? Còn dám nói không muốn?” Hắn gặm cắn nụ hoa hồng phấn trước ngực, dùng sức mút, liếm hôn,giày vò người đó, bởi vì thân thể ngửa ra sau, hai vú tuyết trắng càng thêm đứng thẳng ở trước mặt hắn, tiếp nhận hắn mang đến vui mừng.
Thiên Dạ cố gắng giãy dụa, “Đừng như vậy a. . . . . .”
“Vậy con muốn như thế nào?” Bách Lý Tuấn khinh bạc trêu chọc, vừa hàm cắn nụ hoa trước ngực mỹ nhân , vừa dò xuống phía dưới,kéo quần cô ra, trừ đi chướng ngại .
“Không có. . . . . .” Cô hít không khí tiếng nói qua lại đáp lại người đàn ông trêu chọc, toàn thân trống rỗng mềm tựa trên ghế sa lon, mặc cho động tác của hắn đem cô đến điểm cao nhất, lúc sau dùng ngôn ngữ vô tình tàn khốc làm cô rơi xuống điểm thấp nhất. Cô g không có cách nào cải lời hắn đòi hỏi!
“Vậy con thật là quá biết điều.” Bách Lý Tuấn đứng thẳng thân thể, bỏ đi quần trên người áo, nheo lại song đồng nhìn cô mắt hàm chứa dục vọng nằm trên ghế sa lon.
Hắn đem mình thân thể cường tráng bao trùm lên thân thể cụ hoàn mỹ không tỳ vết .
Động tác người đàn ông càng thân mật Thiên Dạ lại càng thống khổ, nhưng hắn không cho cô phản kháng liền ngăn chận cô,hướng dẫn cô sa vào trong bể dục.
Hắn hôn cánh môi cô,nhưng ngón tay cũng đồng thời chiếm lĩnh tư mật chặc của cô.
“Ưm . . . . .” Mở to mắt,cô muốn phát ra tiếng kháng nghị nhưng hắn vẫn không cho cô kháng nghị, tùy hứng vuốt ve chỗ tư mật.
“Con quên toàn thân cao thấp của con cũng là của ta sao?” Hắn khẽ cắn vành tai cô.
“A. . . . . .”
Hai ngón tay vén ra, chiếm cứ cửa huyệt chặc trất , bừa bãi xuên vào qua lại trong dũng đạo chặc hẹp bên trong,mặt cô đỏ lên không cách nào tự quyết, hắn rút ngón tay về.
“Như thế nào? Cảm giác thật thoải mái phải không?” Sau khi thăm dò vào u huyệt,hắn kịch liệt trước nay chưa có ra vào thân thể người đẹp .
“A a a a. . . . . .” Người đàn ông nhanh chóng làm cho cô không nhịn được cao giọng rên rỉ.
Bản thân phóng túng ham muốn, trong tiếng ngâm nga đem mình vùi sâu vào trong cơ thể cô, một tiếng thét lên hắn đã bắn ra mầm móng dục vọng .
Cô toàn thân giống như bị hỏa thiêu đốt, trắng nõn lộ ra hồng nhuận, dáng vẻ bị ái dục khống chế làm cho cô kìm lòng không được phát ra trận trận vui thích khóc la, cho dù cái người lạnh lùng này đối với cô tàn khốc vô tình. . . . . . Thiên Dạ đã thỏa mãn.
Đủ rồi! Thật vậy là đủ rồi. . . . . .
“A!”
………….
Cúi người xuống cô muốn nhặt văn kiện trên mặt đất lên, Dư Quang lung lay,cô nhìn thấy người yêu cùng ngườ phụ nữ của hắn muốn đi vào công ty, nhưng ngoài đường có một chiếc xe tốc độ không ổn định chạy về hướng bọn họ. . . . . .
Không chút nghĩ ngợi Thiên Dạ tông cửa xông ra, thân thể gầy ốm dùng hết toàn lực đẩy hai người không hề biết nguy hiểm Bách Lý Tuấn và Chung Uyển Nhi. Hai người bị Thiên Dạ đột nhiên tới đẩy ngã bên đường,xe mất tốc độ chạy nhanh đến,đụng bay Thiên Dạ đột nhiên xuất hiện .
“A ——” Tất cả nữ thư ký bên trong cửa đều hét lên một tiếng.
“Tiểu Dạ! Tiểu Dạ. . . . . .”
Bách Lý Tuấn hồn phi phách tán nhìn hiện trường tai nạn xe cộ .
Chiếc xe gây chuyện đã đụng vào cột điện bên cạnh công ty , đầu xe toàn bộ hủy giắt bên đường. Mà Thiên Dạ té trên ban công, chất lỏng màu đỏ từ khóe miệng của cô không ngừng chảy ra. Bách Lý Tuấn vội chạy đến trước trên đường, ôm lấy thân thể gầy ốm của Thiên Dạ kêu to: “Tại sao? Con tại sao. . . . . .”
“Mau gọi xe cứu thương!” Bảo vệ là người đầu tiên hoàn hồn,hô to vào bên trong.
“Con. . . . . .” Thế giới bắt đầu choáng váng,Thiên Dạ chỉ cảm thấy bốn phía càng ngày càng huyên náo,cô nghe không được mọi người đang nói cái gì, nhưng cô biết Bách Lý Tuấn đang hỏi mình, cho nên miễn cưỡng mở mắt ra, lấy tiếng nói suy yếu đáp lại câu hỏi người yêu .”Con. . . . . . trả mạng lại cho bố . . . . .”
“Không muốn!” Bách Lý Tuấn ôm lấy Thiên Dạ nhỏ gầy , lớn tiếng la hét: “Ta không muốn mạng con, không cho bản thân con tự mình chủ trương! Con trở lại cho ta!”
Ôm chặt người đó, hắn cảm giác tánh mạng của cô đang trong ngực của mình dần dần biến mất.
Hắn đau lòng như cắt.
“Con. . . . . . Không có nuốt lời. . . . . .”
Thiên Dạ tốn sức thở dốc, phảng phất mỗi hô hấp một lần, tánh mạng của cô tựu biến mất một chút, nhưng cô vẫn hết sức muốn nói rõ với hắn.
Cô không chỉ đem toàn bộ tình yêu giao cho hắn,cộng thêm cả tánh mạng mình. . . . . . Nếu như hắn vẫn không hài lòng,cô cũng không còn cách.
Thiên Dạ dần dần mơ hồ dư âm chỉ nhìn thấy Bách Lý Tuấn đang tức giận, tại sao hắn còn tức giận như vậy ?Cô đã dâng lên toàn bộ mình, lần này nếu như hắn còn so đo cô không được đồng ý của hắn, sẽ làm cho cô vượt quá một lần sao!