tựa hồ mới gặp đã thân, vừa mới quyết định phải cùng nhau sống chung, hiện tại đã muốn thảo luận việc làm cho bọn họ sinh mấy đứa nhỏ, chăm sóc cháu trai như thế nào.
Để cho mẹ cùng mẹ vợ nói chuyện phiếm, Hạ Tuấn Bình bình thản cùng Vu Tâm Lăng vào phòng của cô.
Cánh cửa mới đóng cửa, anh lập tức được cô ôm lấy.
“Tuấn, cám ơn anh, em thật sự rất mừng về sau mẹ sẽ sống cùng chúng ta.” Vu Tâm Lăng cảm động muốn khóc. Tuấn cùng mẹ chồng đối với nàng đều tốt.
“Cám ơn mẹ anh đi, đó là đề nghị của bà.” Anh cũng thực sự cám ơn mẹ
“Em về sau sẽ thực hiếu thuận với mẹ, mẹ thật sự là một người tốt.”
Hạ Tuấn Bình bị lời của cô làm cho tức cười. Nhưng vấn đề cần giải quyết, còn có công việc.
“Em cũng vừa mới nghe nói rồi, anh cùng mẹ đã rời khỏi Hạ Gia, anh đã không còn là đại thiếu gia, chỉ là một người rất bình thường.” Tuy rằng bên người cũng tích tụ không ít tiền, nhưng so với toàn bộ tập đoàn kia thì đích thực là nghèo nàn.
Sau khi rời khỏi công ty, anh còn chưa có quyết định muốn làm cái gì, có lẽ sẽ tự mình thành lập công ty, song có lẽ phải chờ sau khi anh cùng Tâm Lăng kết hôn rồi nói, nhưng bạn tốt Chí Hàng đã dùng hành động để ủng hộ anh, cho thấy mặc kệ anh muốn thành lập công ty hay làm gì đó…, đều tính cho anh ta một phần.
Bạn tốt còn hỏi anh, đem toàn bộ tập đoàn cho thằng nhóc cao ngạo Hạ Ngươi Bình kia cao, sẽ không cảm thấy thực sự muốn ói, thật sự sẽ không hối hận?
Anh biết bạn tốt là đáng tiếc cho anh, nhưng từ trước đến nay làm việc gì anh đều đã nghĩ trước nghĩ sau thật kỹ, một khi quyết định làm sẽ không hối hận; về phần Ngươi Bình bên kia, anh em bọn họ từ xưa đến nay luôn ở trong tình trạng cạnh tranh, cảm tình không tính là tốt, nhưng cái này là do hoàn cảnh từ bé tạo thành, anh khẳng định thực lực của Ngươi Bình, đem công ty giao cho anh quản lý, nhất định không có vấn đề.
“Tuấn, anh không cần lo lắng vấn đề về tiền, nói thật với anh, kỳ thật em tiết kiệm được không ít tiền.” Tiền lương mỗi tháng của cô đều do mẹ nàng đứng lên giúp nàng tiết kiệm: “Hơn nữa về sau chúng ta liền tận lực ăn cơm ở nhà không đi nhà ăn, đương nhiên, về sau anh cũng không nên mời em uống cái nước chanh đắt tiền kia.”
Nghe thấy anh nói không còn là đại thiếu gia, phản ứng của cô chính là như vậy? Nhưng lại muốn anh không cần mời cô lại uống nước chanh đắt tiền? Hạ Tuấn Bình không khỏi nở nụ cười.
Ngẫm lại mười năm nay, cô nói không muốn nhận quà tặng về nhà, bởi vì sợ sẽ bị mẹ truy vấn, cho nên mỗi lần sinh nhật của nàng còn có một ít ngày đặc biệt, anh đều mời nàng đi nhà hàng ăn gì đấy, cùng với mời cô uống nước chanh rất đắt tiền như cô nói.
Anh cho tới bây giờ cũng không tặng cho nàng đồ gì quí giá, mà cô cứ như vậy ngây ngốc theoanh mười năm, hắn sớm nên hiểu được, cô căn bản không thèm để ý đến anh có tiền hay không, thân phận địa vị lại như thế nào, cô chính là đơn thuần đáng yêu như vậy, khó trách anh yêu thích không buông tay.
Nửa tháng sau, ngay tại phòng ốc đã chuẩn bị rất lâu, bọn họ kết hôn.
Ba tháng sau.
Hơn mười giờ sáng, Giản Tư Phương ở trong sân đang tưới hoa, con dâu sáng sớm đã đi làm, mà bà thông gia, chính là Trương Anh Tuyết, cũng vừa mới đến nhà ăn đi làm, còn lại bà đang bắt tay vào làm sửa sang lại vườn hoa, dọn dẹp sạch sẽ phía sau, bà không quên trồng những loại hoa mà mình yêu thích.
Hiện tại bọn họ nghiễm nhiên như là người một nhà, cuộc sống yên bình, hoà thuận vui vẻ, bình thường khách đến không nhiều lắm, cũng chỉ có bạn tốt của con dâu là Đinh Nhã Viện cùng với Trác Chí Hàng thường cuối tuần tới chơi, mà bạn bè trước kia của bà, bà cũng ít khi liên lạc.
Không phải bởi vì bà rời đi khỏi Hạ gia, không hề còn là phu nhân của tổng tài, mới không liên lạc với bà nữa, mà bà vốn ưa cuộc sống tĩnh lặng yên ổn, nói sau các ngày nghỉ bà đều cùng bà thông gia làm những công việc tinh xảo, ngày ngày trôi qua giản dị và tự tại.
Cũng bởi vậy, khi Hạ Ngươi Bình tới chơi, làm cho Giản Tư Phương rất kinh ngạc.
“Ngươi Bình, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không thấy, bác gái, gần đây có khỏe không ạ?” Thân hình cao lớn của Hạ Ngươi Bình lễ phép mà khom người xuống, bởi vì Giản Tư Phương luôn luôn đối với anh rất thân thiết, đối xử với những anh em khác cũng vậy.
“Bác tốt lắm, sao hôm nay cháu lại đến đây?” Từ lúc mẹ con bọn họ rời khỏi Hạ gia, đều không cùng người nhà Hạ Gia liên lạc, nói là cắt, cũng không có nghiêm trọng như vậy, chính là liên lạc ít hơn mà thôi.
“Cháu là đến tìm Tuấn Bình, anh ấy đâu ah?”
“Đừng đứng ở cửa nói chuyện, chúng ta đi vào nhà đi, nó chắc đang ở thư phòng tầng hai.” Giản Tư Phương mời hắn đi vào trong phòng: “Cháu ngồi đi, bác đi lấy trà cho cháu.”
“Bác gái, bác không cần vội, cháu sẽ trực tiếp đi lên tìm Tuấn Bình.”
“Như vậy nha, thư phòng kia ở ngay bên cạnh cầu thang tầng hai, cháu đi lên là có thể nhìn thấy.” Tuy rằng không biết Ngươi Bình vì cái gì lại đột nhiên tìm đến Tuấn Bình, nhưng tất cả mọi người là người một nhà, bà cũng không đề phòng anh làm cái gì, huống chi, đứa nhỏ này coi như bà đã nhìn nó lớn lên.
“Vâng.” Hạ Ngươi Bình đi được vài bước, quay đầu lại: “Bác gái, bác biết không? Ba anh ta hai hôm trước nằm viện.”
Tuy rằng anh là tìm đến Hạ Tuấn Bình cái tên kia, nhưng nếu đã đến đây vẫn là báo cho bác gái biết một tiếng.
“Nằm viện?” Bà có chút kinh ngạc, bởi vì thân thể chồng trước luôn luôn khỏe mạnh.
“Bác không cần khẩn trương, bởi vì chuyện công ty quá mệt mỏi, nên hai ngày trước đã té xỉu.” Anh không có nói thực ra, cha là bị lão Tứ, lão ngũ nhóm hai người ngu ngốc kia làm cho tức giận phải nhập viện.
“Phải không? Bác đã lâu cũng không gọi điện cho ông ta.” Mặc dù đã ly hôn, nhưng nghe thấy chồng trước nằm viện, vẫn làm cho Giản Tư Phương có điểm lo lắng, dù sao hai người đã cùng nhau sống hơn ba mươi năm.
“Bác gái, cháu lên đây rồi.”
“Được.”
Hạ Ngươi Bình vừa đi vừa đánh giá. Hoàn cảnh thật đúng là không tồi, trách không được có người lại ở chỗ này, làm nổi lên trạch nam.
Vừa đi lên lầu hai, cửa thư phòng cũng không có đóng, cho nên anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy người nào đó đang thảnh thơi ngồi trên ghế uống cà phê, xem tạp chí, thập phần thích ý tự đắc, làm cho anh không khỏi đỏ mắt. Thời gian này người này thật đúng là sống quá thoải mái.
Hạ Tuấn Bình mặc dù có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn rất có lễ phép hỏi nhưng vừa mới bắt đầu đã thấy em trai đang trừng mắt với anh, giống như là đến đòi nợ anh. Người này vẫn là giống như cũ.
“Muốn uống một ly cà phê hay không?”
“Không cần, tôi không thời gian.” Hạ Ngươi Bình quyết định tốc chiến tốc thắng: “Hôm nay tôi thay lão già tới, bởi vì ông ấy nằm viện.”
“Tôi có nghe Chí Hàng nói, ông ấy không có việc gì chứ?” Tuy rằng hắn có điểm lo lắng, nhưng tin tưởng cha hẳn là cũng không muốn gặp anh, anh cũng không muốn đến bệnh viện thăm ông.
Sau khi kết hôn, anh bắt tay vào tiến hành quy hoạch thành lập công ty, anh không thích làm việc tùy tiện, bởi vậy trước đó đã sưu tập tư liệu cùng các thứ chuẩn bị quan trọng.
Nói thực ra, buông tha cho tất cả rời đi khỏi Hạ Gia, ở trong lòng anh ít nhiều có điểm tiếc nuối, dù sao làm con trai của ông đã hơn ba mươi năm, nhưng những ngày qua anh thật sự tự tại vui sướng, bù đắp không ít tiếc nuối, đó chính là cảm giác hạnh phúc.
Anh đại khái biết nguyên nhân Ngươi Bình tìm đến anh, là bởi vì chuyện của công ty đi?
Anh nhớ rõ trước khi rời đi, đã đem công việc nhất nhất chuyển giao cho lão Tứ cùng lão ngũ, nhưng nghe nói chuyện ký kết hợp ước ban đầu, đơn giản là do lão Tứ bất mãn vì đối phương đưa ra yêu cầu sửa chữa, tức giận mà hủy bỏ hợp tác, phải bồi thường không ít tiền, nhiều dự án gom lại, công ty hẳn là sẽ xuất hiện vấn đề quay vòng về tài chính.
Hiện tại anh không thể không thừa nhận lời nói của Ngươi Bình lúc trước, hai người kia thật đúng la không hề thông minh, cho nên cha mới có thể tức giận đến nằm viện?
“Tuy rằng không có việc gì, nhưng tôi xem công ty lại bị lão Tứ cùng Lão ngũ làm loạn đi xuống như vậy, rất có thể sẽ gặp chuyện không may.”
Cha cùng công ty đều gặp chuyện không may: “Cho nên, anh hãy nhanh lên trở về công ty, tôi nghĩ anh cũng không muốn trơ mắt nhìn công ty bị sụp đổ đi?”
“Tôi trở về, vậy còn cậu?”
“Tôi có việc quan trọng phải làm.” Hạ Ngươi Bình đúng lý hợp tình trả lời, không đợi Hạ Tuấn Bình mở miệng hỏi, anh liền tự mình nói: “Có bạn gái dã man vốn đã đáp ứng đính hôn với tôi, kết quả lại chạy trốn, cho nên tôi muốn đi đem cô ấy trở lại, sau đó nhốt tại trong lồng sắt nhốt ba ngày ba đêm, nhất định phải để cho cô ấy học được cách ngoan ngoãn nghe lời.”
“Người phụ nữ kia là Lí Thi Mạn?” Anh có nghe nói chuyện Ngươi Bình cùng Lí Thi Mạn kết giao, đương nhiên cũng là do Chí Hàng nói với anh, mặt khác còn nói là, thực sự nên phong cho anh ta làm người đàn ông nhún thuận.
Tuy rằng nghe thấy hai người ở một chỗ, làm cho anh rất kinh ngạc, nhưng kỳ thật mỗi lần lần nhìn thấy Lí Thi Mạn, đều không khỏi nhớ tới Ngươi Bình, rất giống nhau, cách nói chuyện cũng giống nhau, có lẽ là kỳ phùng địch thủ, hấp dẫn lẫn nhau đi!
“Thì ra anh đều đã biết, tôi còn nghĩ đến anh đã muốn biến thành trạch nam đâu.”
Mặc dù Lí Thi Mạn thiếu chút nữa gả cho Hạ Tuấn Bình, nhưng Hạ Ngươi Bình một chút cũng không có ý tứ giấu diếm, thậm chí còn hơi không tự nhiên khi nhắc tới chuyện của mình.
“Tôi nghĩ chắc anh cũng đã nghe đồn qua về kế hoạch của tôi muốn được thay thế vị trí của anh, đúng vậy, là tôi đã tính kế để cho cha đem anh đuổi ra khỏi công ty, sau đó lại theo đuổi Lí Thi Mạn, mục tiêu của tôi rất rõ ràng, toàn bộ tập đoàn đều là của Hạ Ngươi Bình tôi.”
Từ lúc anh cùng người phụ nữ Lí Thi Mạn kia kết giao, đều có chút tin đồn không thể tin được sinh ra, nói cái gì anh dùng kế đem đứa con cả nguyên bản được xem trọng bị đá ra khỏi vị trí người nối nghiệp vân vân, anh mặc kệ không muốn làm sáng tỏ bởi vì thực nhàm chán, anh Hạ Ngươi Bình làm việc, không cần phải hướng những người không liên quan giải thích cái gì.
Hạ Tuấn Bình nghe xong lơ đễnh: “Nếu thực sự là như vậy, thì giờ phút này cậu sẽ không lại ở chỗ này.” Mặc dù anh người em khác mẹ này cảm tình không tính hòa hợp, nhưng theo anh nhận thức Hạ Ngươi Bình, không cần đùa giỡn hay dùng thủ đoạn nào, bởi vì anh ta cũng có năng lực tiếp nhận được vị trí tổng tài này.
“Ha ha ha!” Lời nói của anh làm cho Hạ Ngươi Bình dũng cảm cười to, mà Hạ Tuấn Bình cũng cười, bọn họ không hề nói thêm nhiều lời, dù sao tình cảm anh em bọn họ trong lúc đó người ngoài rất khó lí giải.
Bởi vì vừa rồi cũng không thấy anh nói có ý quay lại, bởi vậy Hạ Ngươi Bình nhắc lại lần nữa ý đồ đến: “Tôi cảm thấy nếu anh không muốn nhìn thấy công ty đổ sập, thì cũng nên quay về công ty.”
“Tôi cảm thấy được người muốn cho công ty ngã xuống, là cậu chứ không phải tôi.” Hạ Tuấn Bình đem vấn đề trở lại trên người anh ta.
“Kỳ thật lão Tứ có gọi điện thoại cho tôi, nói nó có cầu xin cậu giúp đỡ, nhưng cậu cũng không thèm để ý đến nó, ý định muốn thấy công ty quay vòng mất linh, bởi vậy nó cầu xin tôi giúp nó xử lý vấn đề hợp đồng.” Lão Tứ mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho anh, trừ bỏ h