Tống Mạch hôn mê bất tỉnh, Đường Hoan cũng không vội vã cứu hắn, nàng ung dung ngồi trên đùi hắn, nâng mặt hắn lên quan sát cẩn thận.
Trắng nõn tuấn mĩ, chính là bộ dáng lần đầu tiên nàng gặp kia.
Đêm đó nàng còn chưa kịp làm gì đã bị hắn một kiếm cứa cổ.
Nhưng lúc này nàng muốn sờ bao lâu thì sờ bấy lâu, muốn nhìn cái gì thì nhìn cái ấy.
Trong lòng vô cùng đắc ý, Đường Hoan sờ hàng lông mày xéo của hắn, sờ hàng mi dài nhỏ nhắn, sờ sống mũi anh tuấn, sờ cả khuôn mặt tuấn tú của hắn. Sờ đủ rồi nàng mới nhìn tới đôi môi có độ dày vừa đủ của hắn, ngón trỏ vuốt lên đó hai lần, sau đó nhẹ nhàng chọc vào.
Nhưng đúng lúc này Tống Mạch lại mở mắt.
Sau gáy rất đau đớn nhưng hắn còn chưa kịp nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, gương mặt của quả phụ kia đã tiến tới, càng ngày càng gần.
Dường như trong nháy mắt, Tống Mạch đã nhớ ra tất cả, hắn xoay mạnh sang một bên, miệng mắng to: “Tiện – phụ!”
Động tác của Đường Hoan chợt khựng lại, hắn bắt đầu giãy dụa kịch liệt, chân tay không thể cử động, thắt lưng và mông cũng không ngừng dừng sức giãy dụa, không biết là muốn đứng lên hay là muốn đẩy nàng xuống khỏi người hắn. Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được. Đường Hoan dường như đang xem diễn, nàng đang xem nam nhân này muốn phí công tốn sức đến thế nào, thầm buồn cười. Nàng đã trói Tống Mạch thành như vậy, ngoại trừ đầu và mông thì chỗ nào cũng không thể cử động.
Đầu mà trói lại thì cũng khó chấp nhận quá rồi, nàng sẽ rất luyến tiếc phải đối xử với nam nhân tốt của nàng như vậy. Hơn nữa, chốc lát sau kích tình dâng lên, nàng còn muốn hôn hắn nữa đó. Còn về phần thắt lưng và mông hắn, còn cần phải nói sao? Hắn càng điên lên, nàng càng vui vẻ.
Lui về phía sau, Đường Hoan tươi cười sờ lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn, “Tống Mạch, đừng chối bỏ, ta buộc rất chặt rất chặt, chàng không giãy ra được đâu. Hơn nữa, chàng có gọi người tới cứu cũng không được đâu, ai tới ta cũng không sợ, nếu chàng muốn để người ngoài nhìn thấy chàng bị một quả phụ cưỡi lên thì cứ việc gọi đi.”
Không có nam nhân nào nguyện ý để người khác thấy cảnh này đâu.
Giãy dụa không xong, Tống Mạch nhắm chặt hai mắt cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi buông ra ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, cho dù ngươi… trừ khi ngươi trói ta cả đời, chỉ cần ta có thể cử động, cho dù ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có biện pháp giết ngươi.”
Dâm phụ này lột xiêm y của hắn ra, lại trần truồng ngồi trên đùi hắn. Tống Mạch không phải đồ ngốc, mặc dù không thể tin nổi trên đời lại có nữ nhân phóng đãng đến thế này, hắn cũng không thể không đối mặt với sự thật, đe dọa nàng sớm hủy bỏ ý định trong đầu.
Lỡ… một đại nam nhân bị nữ nhân ép buộc làm loại chuyện này, không còn gì có thể nhục nhã hơn.
Nhìn bộ dáng muốn sống muốn chết của hắn, Đường Hoan tỏ ra vô cùng khó hiểu, tựa vào vai hắn, bàn tay nhỏ bé vòng quanh trước hạt đậu đỏ trên ngực hắn, “Nghe chàng nói, giống như ta muốn ăn chàng vậy. Tống Mạch, đều bảo nữ nhân phải thủ trinh vì nam nhân, nếu thất trinh sẽ phải chết. Nhưng các nam nhân chỉ cần có tiền đều tam thê tứ thiếp, muốn nạp bao nhiêu phòng tiểu thiếp đều không sao. Rõ ràng là chẳng có ai yêu cầu nam nhân thủ trinh thay thê tử, vậy vì sao chàng phải tức giận ghê đến thế? Chốc lát sau chúng ta làm chuyện đó, truyền ra ngoài cũng là ta chịu thiệt, người bên ngoài chỉ biết hâm mộ chàng thôi, chàng còn có cái gì không muốn?” Sao viên thuốc chết tiệt kia còn chưa phát huy tác dụng?
“Bỏ ra!” Nàng sờ loạn trên người hắn, Tống Mạch hận không thể chặt tay nàng xuống!
“Vì sao muốn bỏ ra?” Đường Hoan ấn ấn hạt đậu đỏ đã trở nên cứng rắn kia, đầu cúi xuống, vừa thổi khí lên trên vừa cười hắn: “Chàng xem, nơi này của chàng cũng cứng lên rồi, giống y như ta. Tống Mạch, thực ra chàng cũng thích được ta sờ chứ gì?”
“Câm miệng!” Nếu có thể, giờ Tống Mạch chỉ muốn giết nữ nhân này.
Lần này Đường Hoan trở nên ngoan ngoãn lạ thường, oan ức đáp một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa. Nếu viên thuốc còn chưa phát huy tác dụng, nàng dẫn đường giúp hắn một chút cũng tốt.
Vì thế, ngay tại lúc Tống Mạch bởi vì nhắm mắt lại, lại bởi vì nữ nhân đó không nói mà không thể biết bước tiếp theo nàng sẽ làm cái gì, chợt có thứ gì đó rất ấm chạm vào ngực hắn, giống như con chó nhỏ hắn nuôi trước đây, rất thích liếm hắn. Chỉ có điều con chó nhỏ kia rất thích liếm ngón tay ngón chân hắn tỏ vẻ thân thiết, còn nữ nhân này lại …
“Cút ngay! Còn dám chạm vào ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Hắn ghét cay ghét đắng loại nữ nhân không tuân thủ nữ tắc nói dối hết lần này tới lần khác, mà giờ khắc này, cơ thể hắn tự chủ trương phối hợp với nàng, ngay cả chính bản thân mình, Tống Mạch cũng thấy hận. Vì sao lại không thể khống chế được cơ chứ!
Đường Hoan không để ý tới hắn, hôn cả những nơi đã bị dây thừng trói chặt, nàng dịch về phía sau, cúi người xuống, hôn cả chỗ phía dưới dây thừng.
Mà khi mặt nàng hạ thấp dần, Tống Mạch nhỏ ở phía dưới càng thêm uy vũ to lớn. Nó hướng lên phía trên, có chút cản trở, Đường Hoan liến ấn nó xuống, hôn lên khu rừng rậm bên cạnh, càng hôn, càng cảm nhận rõ cơ bắp căng cứng của hắn, càng cảm nhận rõ sự phẫn nộ của Tống Mạch nhỏ trong tay.
Nam nhân mắng vài tiếng. Biết được nàng không nghe lọt nên không mắng nữa, cắn răng chiến đấu cùng với khát vọng trong lòng. Nữ nhân chết tiệt này, nàng lại dám chạm vào hắn thật, hắn nhất định sẽ khiến nàng chết không được tử tế!
Chỉ cần nhìn Tống Mạch nhỏ, Đường Hoan liền biết thuốc đã phát huy tác dụng đối với cơ thể Tống Mạch rồi cho nên nàng từ từ hôn lên trên, lưu luyến trên xương quai xanh của hắn, khi cắn khi liếm, ngón tay lại trêu chọc yết hầu đang không ngừng lên xuống của hắn, giọng nói mềm mại đáng yêu xen lẫn tiếng thở dốc mê người: “Tống Mạch, có phải chàng cảm thấy rất thoải mái hay không? Chàng xem, chàng đã như vậy rồi này. Tống Mạch, ta nghe người ta bảo, nam nhân chỉ có thể động tình với nữ nhân mình thích. Có lẽ chàng không thích ta nhiều như ta thích chàng nhưng nhất định là trong lòng chàng có ta, chỉ có điều chính chàng còn chưa biết, hoặc là, chàng không chịu thừa nhận chàng đã thích ta.” Đường Hoan biết, những lời này nào có thể lừa được loại nam nhân như Lâm Phái Chi, nhưng Tống Mạch ngốc như vậy, nhất định sẽ tin là thật.
Tống Mạch không tin, nhưng lại nghi ngờ. Hắn tuyệt đối không thể thích nàng, vậy vì sao cơ thể hắn lại…
Mắt thấy nàng càng ngày càng phóng đãng, cơ thể lại càng ngày càng không chịu khống chế, Tống Mạch uy hiếp không được, đành vặn hết sức cố gắng bình tĩnh trở lại nghĩ cách khác. Tới khi khuôn mặt bị nàng nâng lên, cố gắng che giấu tức giận trong lòng, lần đầu tiên gọi tên nàng, “Thủy, Thủy Tiên, nếu nàng thực sự thích ta, vậy giờ hãy lập tức cởi trói cho ta, đợi thêm mấy ngày nữa ta sẽ thỉnh bà mối, quang minh chính đại lấy nàng vào cửa.” Đối phó với loại nữ nhân vô liêm sỉ như vậy, hắn có lừa nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Lấy nàng ư?
Đường Hoan trợn tròn mắt, đứng thẳng dậy, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng chăm chú quan sát sắc mặt Tống Mạch.
Gân xanh nổi đầy trên trán, mày chau lại, trên mặt cũng chỉ có mấy điểm hồng, so với việc do bị dâm dược phát tác thì nói là do kìm nén lửa giận còn đúng hơn. Hơn nữa, hắn còn có thể suy nghĩ ra cách lừa nàng, có thể thấy suy nghĩ của hắn vô cùng tỉnh táo.
Từ khi cho hắn uống thuốc tới khi khiêu khích không ngừng, đã gần nửa canh giờ trôi qua. Theo hiểu biết của Đường Hoan đối với loại thuốc này thì không thể nào có khả năng phản ứng lâu đến vậy.
Thuốc không phải đồ giả, Lâm Phái Chi không lừa nàng, mà Đường Hoan cũng tin tưởng cái mũi của mình. Nhưng bên dưới cơ thể nàng, Tống Mạch đang dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh cũng không phải giả.
Hay là Tống Mạch đã luyện thành bách độc bất xâm?
Không có khả năng. Thân thể thực sự của hắn có võ công cao cường đến vậy mà còn trúng độc, giờ chỉ là một gã giết heo, làm sao có thể lợi hại đến vậy?
Có lẽ nào bởi vì hắn đã trúng phải xuân dược mạnh nhất. Vì trúng dược nên mới nhập mộng, cho nên tất cả các xuân dược khác trong mộng đều không có hiệu quả với hắn? Hơn nữa, nàng chỉ có thể dùng bản lĩnh thật sự lừa hắn cam tâm tình nguyện hoan hảo với nàng, không thể dùng vật nào khác?
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, Đường Hoan đứng lên, ở sát bên cạnh nhìn Tống Mạch chằm chằm.
Tận mắt chứng kiến Tống Mạch nhỏ mau chóng ủ rũ, rốt cuộc Đường Hoan cũng tin, Tống Mạch thật sự không chịu ảnh hưởng của xuân dược. Phản ứng vừa rồi, tất cả đều do nàng khiêu khích mà ra.
Đường Hoan cảm thấy đau đầu, phiền chán trước giờ chưa từng có.
Tiếp tục hái hắn ư?
Trải qua một gậy đập gáy kia, có đánh chết Đường Hoan cũng không tin Tống Mạch sẽ cam tâm tình nguyện cho nàng hái nữa. Nơi đó cứng rắn là do hắn không khống chế được, nàng càng làm tới, hắn càng hận nàng. Nếu hái thật, một tháng tiếp theo, nàng có thể tránh thoát được sự đuổi giết của hắn đã là mạng lớn, còn trông cậy gì vào việc hắn sẽ thích mình chứ?
Nửa đường từ bỏ?
Cho dù nàng có bỏ dở nửa chừng, mối hận của hắn cũng đã bén rễ, hắn sẽ không bởi vì nàng buông tay mà quên đi sỉ nhục đêm nay đâu.
Đường Hoan nghĩ đến điên rồi.
Nàng chỉ biết sẽ không thể nào qua được cửa này dễ dàng đâu.
Tống Mạch đã một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, cho rằng nữ nhân này đã tin lời mình, không khỏi sinh ra một tia hy vọng, tiếp tục lựa lời khuyên nàng: “”Thủy Tiên, nàng mở trói cho ta đi, sẽ không có nam nhân nào đồng ý làm thế này đâu. Giờ ta đã biết tâm ý của nàng rồi, nàng hãy cho ta một chút thời gian chuẩn bị, chỉ cần bây giờ nàng buông tay, ta nhất định sẽ không nuốt lời.”
Đường Hoan cười lạnh. Sẽ không nuốt lời sao? Vậy lời uy hiếp giết chết nàng chắc cũng không nuốt đâu nhỉ?
Tỉnh táo lại, Đường Hoan chậm rãi ngồi lại lên đùi Tống Mạch, tựa vào vai hắn, “Tống Mạch, chàng nói thật à? Chàng thật sự thích ta, đồng ý lấy ta?”
Tống Mạch cố kìm nén chán ghét trong lòng, bình tĩnh đáp lời nàng: “Đúng.”
Đường Hoan ngẩng đầu, ôm cổ hắn rồi khẽ nói bên tai hắn: “Vậy chàng để ta hôn một cái đi, hôn một cái, ta sẽ tin. Tống Mạch, bình thường chàng luôn lạnh lùng với ta, giờ đột nhiên đối tốt với ta, ta thật sự không thể tin được. Chàng để ta hôn một cái, nếu chàng thật sự thích ta, ta có thể cảm nhận được.”
Tống Mạch đang định quay đầu tránh né nàng nhưng nghe nàng nói thế, hắn dừng lại, do dự một lát, rồi đồng ý. Chỉ cần có thể đánh tan nghi ngờ trong lòng nàng, chỉ cần nàng không làm như vậy với hắn, hôn một cái, coi như hắn nuốt phải ruồi bọ.
Dù Đường Hoan không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn nhưng nàng cũng biết miệng hắn thì nói lời rất lọt tai còn trong lòng nhất định đang mắng nàng kìa. Không sao cả, hắn lừa nàng, không phải nàng cũng đang lừa hắn sao?
“Tống Mạch, chàng đồng ý rồi, ta rất vui.”
Nàng nâng mặt hắn lên, hôn từ vành tai hắn rồi chậm rãi đi tới môi hắn.
Người tỉnh táo khác hẳn người bất tỉnh, nghĩ tới việc nam nhân này trong lòng chán ghét nàng kinh khủng mà vẫn phải ngoan ngoãn ngồi yên cho nàng hôn, Đường Hoa